Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy nó làm mặt quỷ chọc tức Vi Tiếu Kiêu, Lâm Mạc đưa tay búng lên trán người giấy nói: "Bướng bỉnh!"
Tiểu thư linh ăn đau dùng hai tay ôm đầu sau đó cuộn tròn ra vẻ giận dỗi.
Đám người xung quanh nhìn Lâm Mạc bằng ánh mắt sùng bái, cậu nói: "Vi tiên sinh hẳn là sẽ sớm tỉnh dậy thôi!"
Vừa dứt lời Vi Lương Hùng đã mơ màng mở mắt, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn đã dùng hết sức bình sinh hét lớn: "Lão tử không muốn học nữa!!!"
"Ông nó à, không sao nữa rồi!"
"Ba ơi, ba xem nhà chúng ta bị phá hoại thê thảm hết rồi..."
Ba người nhà họ Vi mừng mừng tủi tủi ôm nhau "đoàn tụ".
Mãi đến khi Vi Lương Hùng hoàn toàn thanh tỉnh, ông rốt cuộc cũng hiểu được căn nguyên sự việc, trong lòng vẫn còn e ngại sợ sệt nhìn người giấy nhỏ ngồi nhu thuận trên tay Lâm Mạc, lau mồ hôi trên trán nói: "Thật đáng sợ, tôi vẫn nhớ rõ có một giọng nói không ngừng đọc sách trong đầu tôi, nó đọc mãi nhất quyết không cho tôi ngủ nghỉ, còn bắt buộc tôi phải ghi chép theo..."
"Hồi còn đến trường lão tử cũng không liều mạng học đến thế..."
Lâm Mạc tò mò hỏi: "Vậy ngài có nhớ rõ những bài học nó giảng không?"
Quả là làm khó một ông chủ thầu xây dựng mười mấy năm không động tới bút giấy: "Tôi nghe không hiểu, đều quên hết rồi..."
Tiểu thư linh bĩu môi, ôm lấy ngón tay Lâm Mạc lẩm bẩm rầu rĩ.
Mẹ Vi xoa cái bụng bầu, có vẻ tiếc nuối: "Thật phí công..."
Thanh niên họ Lý nói: "Trách không được, tôi không cảm nhận được âm khí, hóa ra là tiểu yêu này có linh tính, Lương ca à đây là cơ duyên khó gặp, chúc mừng!"
Vi Lương Hùng thở hắt ra yếu ớt nói: "Mừng cái gì, đau hết cả đầu."
Lâm Mạc nhìn người thanh niên kia: "Anh cũng là người học đạo pháp à?"
Đạo pháp thời nay đã suy thoái, kỳ nhân dị sĩ rất hiếm gặp, so với thời Dân quốc quả thật là ít ỏi đến đáng thương. Lao Tam Nhi là người "vượt cõi âm dương" đầu tiên mà cậu gặp được, Lao thúc có thể miễn cưỡng tính vào.
Còn thanh niên trước mặt này?
Anh ta nói: "Không thể so với đại sư năng lực phi phàm, tôi chỉ là nghệ nhân hí khúc mà thôi."
Người này thật lòng tán thưởng Lâm Mạc, thoạt nhìn đã biết cậu là đạo sĩ lợi hại.
Dù sao không phải ai cũng có thể liếc mắt nhìn ra vấn đề ngay lập tức, chưa kể có thể dễ dàng khống chế tiểu thư linh bướng bỉnh kia.
Vi Lương Hùng rút kim truyền dịch trên tay, xuống giường nói: "Tiểu đệ cậu lại khiêm tốn rồi, nhìn khắp Kinh thị này làm gì có nghệ nhân hát kịch nào so sánh được với cậu, vừa là chủ nhiệm vừa là nghệ nhân nổi danh nhất đoàn kịch Nam Thai."
Lâm Mạc giật mình: "Anh là người của đoàn kịch Nam Thai?"
Người nọ gật đầu, trong lòng hơi nghi hoặc.
Theo lý thuyết, thanh danh của anh ở Kinh thị này tuy không tính là ngôi sao quốc tế nhưng cũng coi là người nổi tiếng. Nhất là gương mặt phi thường xuất chúng này, mười người gặp khẳng định tám người sẽ nhận ra.
Còn lại cũng cảm thấy quen mắt đi.
Nhưng vị đại sư này... Lúc mới gặp, cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, nửa điểm cảm xúc cũng không có, hiện tại vì sao lại trưng ra bộ dạng kinh ngạc như gặp được cố nhân vậy?
Lâm Mạc ngỡ ngàng: "Đúng rồi, anh họ Lý... Tên tự có phải được đặt theo một loài hoa?"
Vi Tiếu Kiêu bật cười trào phúng: "Ha ha, đúng vậy, chú tôi tên tự là Lý Phù Dung, chính là cái bông hoa mà "ngậm phấn mới" ý."
Vừa nói xong liền bị mẹ Vi cốc đầu.
Lý Phù Dung thái dương giật giật, cố gắng duy trì biểu tình lãnh đạm mà một vị trưởng bối nên có, từ tốn đáp lời: "Ý của Tiếu Kiêu có phải là "Trúc xanh ngậm phấn mới, sen hồng thay lá cũ"?*
Vi Tiếu Kiêu lơ ngơ: "Cái gì? Trúc gì sen gì?"
*Nguyên văn thơ cổ: "Lục trúc hàm tân phấn, hồng liên lạc cố y, phù dung uẩn hàm đích cao khiết dữ cát tường", dịch sương sương "trúc xanh ngậm phấn mới, sen hồng thay lá cũ, râm bụt là loài hoa tượng trưng cho sự thanh cao và cát tường". Nhưng em Vi nhớ được một đoạn chắp vá thành "râm bụt ngậm phấn". Còn cái bọn.
Mẹ Vi thấy xấu hổ thay: "Con trật tự đi, con lại lén xem sách thơ cổ của mẹ đúng không?"
Học lỏm nhưng lại không nhớ kỹ, thật mất mặt.
Trọng Nính phát hiện Lâm Mạc thất thần nhìn nghệ nhân hát kịch. Lẽ nào là người quen cũ của Lý Phù Dung?
Gánh hát Nam Thai được gây dựng từ thời kỳ Dân quốc, có lịch sự văn hóa lâu đời, tập hợp những nghệ nhân nổi danh nhất toàn quốc.
Ban đầu gánh hát không phải thành lập ở Kinh thị, mãi về sau này mới chuyến đến, dần dần phát triển thành đoàn kịch Nam Thai ngày nay.
Nghe nói lúc trước được rất nhiều lãnh đạo cao cấp để ý, bởi vậy có thể hoạt động rất tốt ở Kinh thị, chiếm một thị phần không nhỏ.
Cho tới bây giờ, Lý gia và đoàn kịch Nam Thai đều được coi là tầng lớp trung lưu, thế lực tại Kinh thị không ai dám khinh thường.
Lâm Mạc lẩm bẩm: "Lý Nguyệt Quý và Nguyên Ngọc... bọn họ...?"
"Hai vị đều là cụ cố của tôi, đã qua đời lâu rồi, sao cậu lại...?"
Lâm Mạc nhớ rõ Lý Nguyệt Quý và Nguyên Ngọc đều không nhận con nuôi, nhưng thật ra sau khi các đại ca của Lý Nguyệt Quý biết được em trai mình quyết tâm sống chung với một nam nhân liền chấp nhận để mấy đứa nhỏ nhà mình làm con thừa tự cho hắn.
Cho nên ông nội của Lý Phù Dung chính là con thừa tự của hai người kia?
Không biết tổ tiên của người này có nhắc tới Đạo quán của Lâm Mạc hay không?
Có được nghe Lý Nguyệt Quý và Nguyên Ngọc kể về cố sự của cậu và A Lăng hay không?
À, không phải, là ông nội của anh ta nhắc tới mới đúng...
Cậu cùng A Lăng thích di chuyển và khám phá, vượt núi băng sông cùng nhau bôn ba suốt một đời, còn Lý gia và gánh hát Nam Thai sau khi an cư tại Kinh thị thì rất ít gặp mặt, chủ yếu là liên lạc qua thư từ.
Lý gia có truyền thống đặt tên con cháu theo các loài hoa, cũng may truyền thống này vẫn chưa bị mai một.
Lâm Mạc mang theo tâm tình phức tạp thăm dò: "Tôi hiện tại là Quán chủ một đạo quán Tín ngưỡng."
"Lâm Mạc... Đạo quán Tín ngưỡng..."
Lý Phù Dung biểu tình suy tư trầm ngâm, sau đó như nhớ ra điều gì phấn khởi nhìn Lâm Mạc nói: "Cụ cố của tôi có một người bạn tên như vậy, cũng là quán chủ một đạo quán..."
Anh quả nhiên đã được nghe kể.
May mắn Lý Nguyệt Quý không có ảnh chụp của Lâm Mạc, cũng may mắn công nghệ hiện đại dưới thời Dân quốc đều chưa phát triển.
Lâm Mạc bình tĩnh: "Thật là trùng hợp có phải không..."
"Hai người quen nhau sao?" Trọng Nính lên tiếng.
"Các tiền bối có quen biết, nên con cháu cũng tính là bằng hữu đi."
Lý Phù Dung cười nói: "Không ngờ có thể gặp được cậu ở đây, ông nội tôi còn muốn đi thăm lão quán chủ theo tâm nguyện của cụ cố... Sư phụ của cậu sức khỏe tốt không?"
"Sư phụ đã qua đời..."
"...Xin chia buồn!"
Thấy Lâm Mạc có chút im lặng, giống như thương tâm, Lý Phù Dung vội xắn tay áo nói: "Vị bằng hữu kia của cụ cố nhà tôi cũng là một cao nhân, chính là người ấy đã dạy cho cụ cố của tôi một ít đạo pháp trừ tà, còn tặng cho cụ cố một đồng tiền cổ."
"Chính là đồng tiền "Thiên Thánh Nguyên Bảo" từ thời Ngũ đại thập quốc ấy."

Đồng xu ấy đây nha
Vi Lương Hùng nói: "Thật là một bảo vật quý giá, nếu đem đấu giá có lẽ phải mấy vạn tệ!"
Lâm Mạc thầm nghĩ, mấy vạn tệ cũng không thể mua được, thời Dân quốc cậu thường xuyên sử dụng những đồng xu này như một món pháp khí, thường xuyên độ linh lực cho nên chúng không phải loại tiền xu tầm thường.
Tổng cộng chỉ có 3 đồng xu "Thiên thánh nguyên bảo" có chứa pháp lực của cậu mà thôi.
Một đồng cất giữ trên người A Lăng, một đồng giao cho Tinh Văn.
Đồng tiền còn lại chính là ở chỗ Lý Nguyệt Quý, năm ấy nghe nói hắn ta gặp chuyện phiền toái sau khi định cư tại Kinh thị, cậu liền gửi thư hỏi thăm sau đó gửi thêm đồng xu trừ tà.
Khó trách người này cũng có chút bản lĩnh, hóa ra là thừa hưởng năng lực từ chính đồng xu của cậu.
Mình thật lợi hại nha!
Sau khi thoát khỏi tình trạng ám ảnh do bị ép học, Vi Lương Hùng cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhìn người giấy nhỏ ngồi trên tay Lâm Mạc: "Chính là con quỷ nhỏ này bắt tôi học bài và khắc chữ sao?"
Vi Lương Hùng vừa cúi sát xuống nhòm, tiểu thư linh liền vung loạn quyền cước vào mặt ông, một bộ dạng rèn sắt không thành thép.
Lâm Mạc chọc chọc nó: "Vẫn bướng à, ngoan ngoãn chút đi, ngươi nhìn xem phòng ở của người ta đã bị phá nát đến thế nào, sao lại khắc loạn khắp nơi như vậy?"
Người giấy nhỏ bị cậu chọc liền ủ rũ cuộn tròn.
Mẹ Vi nhìn thấy cảnh này tình mẫu tử dạt dào, không đành lòng nói: "Thôi bỏ đi, nó vẫn là đứa trẻ mà..."
Lâm Mạc: "..."
Đứa trẻ nào lớn tới mấy trăm mấy ngàn tuổi?
edit bihyuner. beta jinhua259
Trọng Nính khó hiểu nói: "Dưới thời Tần không phải người dân dùng thẻ tre để viết chữ hay sao, tuy rằng bút lông và mực mài đã xuất hiện nhưng vẫn chưa phát minh ra giấy..."
"Cho nên tất cả các tác phẩm sáng tác ở triều đại này đều là thẻ tre hơ khô hoặc là viết trên vải, nếu theo lời đại sư nói, đây là bút tích của chính Hoàng Thạch Công thì vì sao được đóng thành sách giấy?"
"Vì để bảo hộ chính mình, thư linh tiến hành ngụy trang." Lâm Mạc cầm quyển sách vô đề kia lên.
Người giấy nhỏ làm một động tác nhảy chúi đầu, chui vào bìa sách. Một quầng sáng bạch kim lóe lên, cuốn sách trong tay Lâm Mạc dần dần phát sinh biến hóa, giãn ra, mềm mại, cuối cùng trở về nguyên dạng của nó: một quyển sách lụa cũ kỹ ố vàng.
Trên trang ngoài cùng là hai chữ triện vuông vức: Tố Thư.
Thư linh là linh vật hiếm gặp bậc nhất trong thiên hạ, vừa luyện thành hình liền có khả năng đọc hiểu sách vở học thuật, kiến thức của nó rộng bao la, thông hiểu từ cổ chí kim, có thể coi là bảo vật phi thường quý giá.
Cậu giải thích sơ lược, nhìn Trọng Nính, Lý Phù Dung và người nhà họ Vi không ai bày tỏ thái độ liền hỏi: "Vi tiên sinh, thư linh này là do ông đào lên được, ông định an bài thế nào?"
Vi Lương Hùng ngượng ngùng: "Ài, tôi nghe thấy nó là sợ, thật sự không muốn tiếp xúc thêm nữa... Hay là đại sư ngài mang nó đi theo đi..."
Lâm Mạc nhìn mẹ Vi.
Mẹ Vi nói: "Lâm đại sư, chúng tôi chỉ là người thường, bảo vật này không thể nắm giữ được, ngài thu nhận nó đi."
Thấy bọn họ đồng tình biểu lộ ý kiến, Lâm Mạc vui vẻ: "Vậy thì tôi cũng không từ chối!"
Vi Lương Hùng vẫn chưa nguôi giận: "May mà tỉnh lại kịp, nếu không dự án hợp tác với bên Duệ Tinh sợ là không kịp bàn giao rồi!"
"Tập đoàn Duệ Tinh???" Lâm Mạc nghi hoặc "Tôi có thể biết đó là dự án gì không?"
"Chính là khai phá đất đai khu vực T thị, chuẩn bị xây khu đô thị cấp cao."
Thật trùng hợp, đó chính là địa điểm của Đạo quán nhà mình.
Lâm Mạc vội hỏi: "Vi tiên sinh, xin hỏi ngài có thể hẹn gặp Tịch Tấn Khiêm hay không?"
Vi Lương Hùng: "Tất nhiên còn phải gặp nhiều... Lâm đại sư ngài muốn tìm Tịch tổng sao?"
Lâm Mạc gật gật đầu, hy vọng Vi Lương Hùng có thể mang theo cậu tới trụ sở Duệ Tinh.
Vi Lương Hùng sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề!"
Sau đó, tuy rằng Lâm Mạc từ chối không nhận thù lao, nhưng mẹ Vi vẫn nhất quyết chuyển tiền cho cậu, số tiền nhận được cộng với tiền tích cóp trước đây vừa vặn 5 vạn.
Trước khi rời khỏi Vi gia, Lâm Mạc trao đổi phương thức liên lạc với Trọng Nính, Lý Phù Dung và Vi Tiếu Kiêu. Sau đó cậu phấn khởi bước tới Cục cảnh sát nộp tiền phạt!
...
"Đại sư lợi hại! Nhanh như vậy đã kiếm được 5 vạn, cậu ký vào đây, tiền phạt tôi đã nhận đủ rồi nhé!" Tiết Trác Lâm cười nói.
Lâm Mạc ký tên vào biên lai, ngẩng đầu hỏi Đường Diễn Sơ: "Nếu em không kịp nộp phạt thì anh sẽ nhốt em lại à?"
Đường Diễn Sơ: "Đúng vậy."
Tra nam! Anh nói gì cơ?
Lâm Mạc trợn mắt, bộ dạng bị phản bội trắng trợn, Đường Diễn Sơ bật cười thò tay xoa đầu cậu: "Trêu em thôi, tôi sẽ nộp thay em!"
"Em không trả tiền cho anh đâu!"
"Vậy không cần trả."
Lâm Mạc lúc này mới cong mắt cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xẻo.
Tôn Học Thần tiến vào phòng nói: "Lâm đại sư, cậu tới vừa đúng lúc, gần đây chúng tôi vẫn luôn theo dõi Mạnh Tình Trúc, phát hiện một vài điểm đáng ngờ, cậu mau xem qua."
Dạo này có rất nhiều tin tức liên quan đến diễn viên họ Mạnh, nhiều phóng viên chụp được cô ta xuất hiện cùng một chỗ với Vu Kiệt – một đạo diễn tài hoa chỉ mới hơn 30 tuổi nhưng đã giành cúp Đạo diễn xuất sắc nhất. Hai người này có nhiều cử chỉ thân mật, thậm chí thể hiện tình cảm lộ liễu.
Vu Kiệt sau khi nhận lời phỏng vấn cũng không tiếc lời khen ngợi Mạnh Tình Trúc, nói cô ta nhân từ lương thiện, vừa xinh đẹp vừa tài năng, đóng phim rất nghiêm túc, chờ mong về sau có cơ hội hợp tác cùng cô ta.
Nhóm fan của cô ta đều cho rằng thần tượng của mình đã vượt qua cú sốc lần trước, hiện giờ có thể mở lòng thêm một lần nữa, ai cũng chúc phúc cho cô ta.
"Đây là ảnh chụp Vu Kiệt trước kia, còn đây là ảnh chụp gần đây..."
Tôn Học Thần chỉ màn hình nói: "Thực hiển nhiên, bộ dạng hắn ta tiều tụy đi không ít, trông có vẻ già nua, hai thái dương tóc bạc hoa râm, nhiều người trên mạng nói hắn ta làm việc vất vả thức khuya dậy sớm, đều bình luận nhắc nhở hắn ta nghỉ ngơi nhiều."
Vu Kiệt trẻ tuổi đã nắm trong tay giải thưởng danh giá, không phải không có nguyên nhân. Hắn là đam mê điện ảnh một cách cuồng nhiệt, tận lực dốc sức phát triển sự nghiệp, được mệnh danh là "cuồng công việc".
Nhiều đêm thức trắng không ngủ là có thật.
Ngay cả chính bản thân hắn cũng cho rằng, bộ dạng biến thành như vậy là do quá mệt mỏi lao lực.
Đường Diễn Sơ nói: "Trước kia em có nhắc tới, điểm tín ngưỡng có thể cưỡng chế gia tăng độ hảo cảm, có thể thay đổi diện mạo, cũng có thể rút đi sinh mệnh của người khác?"
"Mạnh Tình Trúc có phải đang lợi dụng độ hảo cảm của Vu Kiệt để hút lực sinh mệnh của hắn?"
"Rất có khả năng, việc rút sinh mệnh này giống như hút thuốc phiện, có thể gây nghiện, cô ta đã thử nghiệm trên người Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch, lại ở bên cạnh Phùng Tích Tề lâu như vậy... cho nên không thể dừng được!"
"Vậy có cách nào để đối phó với cô ta hay không?" Tiết Trác Lâm nhíu mày hỏi.
Lâm Mạc suy nghĩ: "Phùng Tích Tề đã từng nhắc tới cô nhi viện Khê Hòa đúng không? Các anh điều tra nơi đó thế nào?"
Đường Diễn Sơ: "Giống với tư liệu, nơi đó bị hỏa hoạn cháy rụi, không còn lại gì. Hồ sơ của Mạnh Tình Trúc cũng không tìm thấy, chỉ biết rằng cô ta được một gia đình thu nhận từ trại mồ côi nhưng khi được nhận nuôi cô ta đã 17 tuổi."
"Lớn vậy sao?" Lâm Mạc kinh ngạc.
"Khụ... quả thật là chuyện khó hiểu... Thông thường thu dưỡng con nuôi không phải thường nhận những đứa trẻ vài tuổi hay sao? Trí nhớ trẻ con không tốt, lại có thể bồi dưỡng tình cảm từ nhỏ, cùng lắm là khoảng 10 tuổi trở xuống mà thôi, 17 tuổi thì thật là...!?"
Tiết Trác Lâm nói: "Chúng tôi đã thu thập dữ liệu về cha mẹ nuôi của Mạnh Tình Trúc, đang chuẩn bị tiến hành điều tra."
"Em có muốn đi cùng không?" Đường Diễn Sơ hỏi.
Lâm Mạc lắc đầu tiếc nuối: "Em không đi được rồi, ngày mai em có việc phải đi một chuyến."
...
Hôm sau, Vi Lương Hùng lái xe đưa Lâm Mạc tới tòa nhà Duệ Tinh.
"Tôi nghe nói Tịch Tấn Khiêm vừa mới đi công tác nước ngoài về, hình như đã ký thỏa thuận hợp tác kinh doanh với tập đoàn EW, thật sự tuổi trẻ tài cao."
Vi Lương Hùng cảm thán nói: "Hồi bằng tuổi cậu ta tôi cũng chưa có thành tựu gì, người này đầu óc kinh doanh thật lợi hại."
Lâm Mạc tò mò: "Ông chủ tập đoàn EW là người ngoại quốc?"
"Thật ra không hẳn, cũng là người quốc tịch mình mà thôi. Nghe nói từ nhỏ đã ra nước ngoài sống cho nên... đây rồi, tới nơi rồi!" Vi Lương Hùng dừng xe.
Ông cùng tập đoàn Duệ Tinh là quan hệ hợp tác cho nên đã hẹn trước với quầy lễ tân, rất nhanh đã có nhân viên dẫn đường, đi thang máy tới tầng 25.
Cửa thang máy vừa mở đã có một người đứng chờ tiếp đón.
"Trợ lý Trần!" Vi Lương Hùng chào hỏi khách khí.
Trợ lý Trần bắt tay đáp lễ: "Vi tiên sinh, chào ngài."
Sau đó thấy Lâm Mạc đứng phía sau liền lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng là nhận ra cậu nhưng cũng không nói thêm gì, theo đúng quy trình dẫn khách vào văn phòng.
"Chủ tịch, Vi tiên sinh đến rồi."
"Vào đi." Âm thanh lãnh đạm vang lên.
Trợ lý Trần mở cửa, mời hai người vào sau đó lịch sự khép cửa.
Văn phòng được trang hoàng vô cùng có khí thế, không gian rộng rãi, có cửa kính sát đất, có khu tiếp khách, khu làm việc, thậm chí có cả một khu nghỉ ngơi khuất sau một bức bình phong tao nhã.
Lâm Mạc chép miệng, người có tiền đúng là vương giả, văn phòng cũng không được phép tầm thường.
Ngẫm lại bản thân, "phòng làm việc" chỉ đơn giản trải một tấm bạt...
"Là cậu?"
Lâm Mạc còn chưa hết xót thương bản thân, Tịch Tấn Khiêm đã vội đứng lên từ phía sau bàn làm việc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu: "Vi tiên sinh, có thể làm phiền ngài ra ngoài chờ một lát được không?"
"Tôi có chút chuyện riêng cần nói với vị tiên sinh này."
"Được, không thành vấn đề."
Vi Lương Hùng đáp ứng, nghĩ bụng còn đang suy nghĩ xem nên giới thiệu ra sao, xem ra Lâm Mạc và Tịch Tấn Khiêm có quen biết từ trước rồi.
Ông nhìn Lâm Mạc gật đầu một cái liền rời đi, hơn nữa rất lịch sự đóng chặt cửa.
Tịch Tấn Khiêm bước ra từ phía sau bàn làm việc, dẫn Lâm Mạc ngồi xuống ghế sô pha tiếp khách: "Còn chưa biết tên cậu..."
"Lâm Mạc."
Tịch Tấn Khiêm vẻ mặt ôn nhu, hơi nâng tay xoa mi tâm nói: "Lâm tiên sinh, tôi đã định đi tìm cậu..."
Hắn dừng lại một chút, biểu lộ sự khổ tâm: "Mạnh Tình Trúc cô ta..."
"Sau khi từ nước ngoài trở về cô ta thậm chí còn quấn lấy tôi không tha!"
"Không, phải nói là, bởi vì tôi đã nhìn thấy cô ta biến thành một bà lão cho nên cô ta càng không cần kiêng dè gì, tìm mọi cách để đối phó tôi..."
"Tôi cảm giác được rất rõ ràng, mỗi khi đối mặt cô ta, cảm giác chán ghét cứ dần dần biến mất, thay thế vào đó là hảo cảm tăng dần, thậm chí có lúc biến thành yêu thích..."
Nói tới đây Tịch Tấn Khiêm không kìm chế được lộ ra thống khổ và mệt mỏi, lông mày nhíu chặt, phía dưới là quầng mắt lộ rõ, xem ra đã vài ngày hắn không được ngon giấc.
"May là cô ta không thể xông vào cửa nhà tôi..."
Khiến cho hắn có thể có chút thời gian để hồi phục cảm xúc và tinh thần, bằng không chỉ sợ đã sớm "sa vào lưới tình" của Mạnh Tình Trúc.
"Tôi hy vọng Lâm tiên sinh có thể giúp tôi!"
Lâm Mạc: "Đương nhiên tôi sẽ giúp anh, nhưng với một điều kiện."
Tịch Tấn Khiêm thoáng thở dài như trút được gánh nặng: "Bất kể điều kiện gì tôi đều sẽ chấp nhận."
"Tôi muốn..."
...
Vi Lương Hùng ngồi bên ngoài đợi khoảng nửa tiếng, sau khi uống hết hai cốc trà mới thấy Tịch Tấn Khiêm và Lâm Mạc một trước một sau tiêu sái bước ra.
Ông đứng lên: "Tịch tổng..."
Tịch Tấn Khiêm: "Vi tiên sinh, hạng mục khai phá đất đai ở T thị chúng tôi quyết định giao cho ngài, tuy nhiên tôi nghĩ phải thảo luận lại kế hoạch thêm một lần nữa."
Vi Lương Hùng đầu tiên là vui mừng vô cùng, sau đó lại nghi hoặc: "Có gì cần phải thay đổi sao?"
Tịch Tấn Khiêm gật đầu: "Tôi hy vọng có thể giữ nguyên quy hoạch của một khu đất, tuyệt đối không động vào nơi này, giữ lại toàn bộ kiến trúc nơi đó, tương lai có thể coi đó là khu bảo tồn di tích lịch sử của T thị."
"Xin hỏi ngài muốn nhắc tới khu vực nào?"
"Đạo quán Tín ngưỡng."
Vi Lương Hùng giật mình nhìn sang Lâm Mạc, sau đó lại nhìn Tịch Tấn Khiêm: "Tôi hiểu, Tịch tổng yên tâm, nơi này tôi nhất định bảo tồn không động tới!"
"Được, vậy giao cho ngài, hy vọng hợp tác thuận lợi."
Sau khi thảo luận điều khoản và ký lại hợp đồng, Tịch Tấn Khiêm tự mình tiễn khách xuống dưới lầu.
Trong thang máy hắn hỏi Lâm Mạc: "Lâm tiên sinh để ý tới Đạo quán như vậy, lúc trước tới gửi lại thẻ Hội viên Bạch kim vì sao không lưu lại phương thức liên lạc?"
Cậu có để lại a, chẳng qua bị coi thường ném ra sau đầu ngay sau đó a...
Thấy cậu không nói gì, trên mặt lại lộ ra biểu tình khó xử, Tịch Tấn Khiêm liền đại khái hiểu được sự tình.
Sau đó, nhân viên lễ tân trực ngày hôm đó ngay lập tức bị trợ lý Trần sa thải!
...
Mạnh Tình Trúc gần đây vô cùng khoái hoạt, bên ngoài thân mật với Vu Kiệt thể hiện như một đôi tình nhân ngọt ngào, kỳ thật sau lưng đã thông đồng với mấy lão già có vai vế cao cấp, mê hoặc bọn họ khiến ai cũng say mê cô ta như điếu đổ, dùng mọi cách để theo đuổi cô ta.
Như một đàn chó vẫy đuôi khi nhìn thấy chủ, bọn họ thỏa mãn mọi điều kiện của cô ta.
Cho dù độ hảo cảm của Tịch Tấn Khiêm cứ lên xuống thất thường, sau khi hắn ta thấy bộ dạng bà lão của cô ta liền chán ghét triệt để, chính vì vậy cô ta vẫn chưa thể nắm được Tịch Tấn Khiêm hoàn toàn trong tay.
Tòa nhà Duệ Tinh khẳng định không bước vào được, nhưng Tịch tổng nhất định phải đi ra.
Chỉ cần thấy mặt cô ta, một lúc sau cho dù hắn ta có ý chí kiên cường đến nhường nào cũng không thể ngăn cản sự mị hoặc mà cô ta phóng ra.
Tưởng tượng đến cảnh người đàn ông như Tịch Tấn Khiêm nằm dưới quyền kiểm soát của mình, Mạnh Tình Trúc lại hưng phấn không thôi.
Cô ta uốn éo như rắn, mềm mại bò trườn lên vai nam nhân bên cạnh: "Đạo diễn, sao phía nhà đầu tư còn chưa đến, chúng ta còn phải chờ đến bao giờ?"
"Mãi mới gặp được nhau, muốn tranh thủ chút thời gian riêng tư trò chuyện cùng ngài a."
Cô ta đương nhiên không muốn ở chung với Vu Kiệt mà chỉ muốn mượn cơ hội hỏi thăm tung tích Tịch Tấn Khiêm mà thôi.
Vu Kiệt diện mạo cũng không quá xấu xí, cũng miễn cưỡng coi là anh tuấn. Nhưng hắn ta rất gầy, mặc một thân âu phục nhìn như con ma ốm, gần đây lại tiều tụy mỏi mệt đến nỗi bạc cả tóc, thoạt nhìn già nua lao lực.
Vu Kiệt tất nhiên không biết được âm mưu thật sự của Mạnh Tình Trúc, cho rằng cô ta thật sự nghĩ cho mình liền buông chén rượu cười nói: "Vậy thì chúng ta ra ngoài tìm chỗ riêng tư một lát nhé?"
Mạnh Tình Trúc trong lòng chửi thầm, vừa muốn tìm lý do cự tuyệt chợt nghe động tĩnh từ cửa ra vào.
Nhìn sang thấy Tịch Tấn Khiêm đem theo một cậu nhóc tiến vào phòng.
"Tịch tổng vì sao lại dẫn theo đàn ông a?"
"Đây cũng không phải vũ hội, có phải mang theo bạn nhảy đâu... Mang theo đàn ông thì sao? Nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ, trước kia Tịch tổng chưa bao giờ đem theo người đến tham dự tiệc tùng, đây là lần đầu phải không?"
"Tịch tổng chọn người cũng khéo ghê, bộ dạng cậu chàng kia quả là tinh xảo..."
Mạnh Tình Trúc nhíu mày, bất động thanh sắc nói: "Vu đạo, em nhớ Tịch gia có vị đại tiểu thư cũng hoạt động giải trí, trùng hợp cũng muốn góp mặt trong tác phẩm của ngài, có nên đi qua chào hỏi một tiếng không?"
Vị tiểu thư này là con riêng của Tịch lão gia, chưa nói đến việc có được coi trọng hay không, Tịch Tấn Khiêm có khi còn không biết đến sự tồn tại của nhân vật này.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Vu Kiệt cũng không muốn mất thể diện trước mặt Mạnh Tình Trúc liền mang theo cô ta tiến lên, thuận tiện đón đầu chào hỏi Tịch Tấn Khiêm.
Cảm giác thân thể Tịch Tấn Khiêm bỗng chốc cứng đờ, Lâm Mạc nhỏ giọng nói: "Yên tâm, có tôi ở đây Mạnh Tình Trúc nhất định ăn đau."
Tịch Tấn Khiêm nhẹ nhàng gật đầu.
Nhìn Mạnh Tình Trúc cố tỏ ra quyến rũ xinh đẹp, bộ dạng câu dẫn ẻo lả, Lâm Mạc khóe miệng nhệch cao, đầu ngón tay giật giật.
Một chấm nhỏ ở sau gáy Mạnh Tình Trúc bỗng lập lòe sáng lên, biểu thị đã nhận nhiệm vụ, từ từ mọc ra các tua nhỏ như sợi tơ, nhẹ nhàng vươn dài ra đâm vào sọ cô ta.
[Ting! Bị vật thể lạ công kích... Bị vật thể lạ công kích...! Yêu cầu ký chủ khẩn trương rời khỏi đây... Điểm tín ngưỡng -100... Điểm tín ngưỡng -200... Điểm tín ngưỡng...]
Mạnh Tình Trúc bỗng trở nên ngây dại, khuôn mặt tái nhợt, hoảng loạn ngó trái nhìn phải như đang tìm kiếm nguồn công kích nhưng hiển nhiên không thể nắm được đầu mối gì.
Cô ta lo sợ hệ thống sẽ rút đi điểm sinh mệnh của mình, thậm chí không kịp nói lời nào với Vu Kiệt đã quay đầu bỏ chạy.
Bộ dạng chật vật khổ sở.
Vu Kiệt trên tay nâng ly rượu đứng hình: "..."
"Có việc gì?" Tịch Tấn Khiêm lạnh nhạt lên tiếng.
Vu Kiệt xấu hổ cười cười, một mình đứng trơ trọi chịu đựng áp lực bức người phát ra từ Tịch Tấn Khiêm, trong lòng không khỏi cáu giận Mạnh Tình Trúc: "Không, không có việc gì đâu Tịch tổng."
Hắn cũng không dám nhiều lời vội vàng cáo từ rời khỏi buổi tiệc.
Lâm Mạc xoa bụng nói: "Đói quá, tôi đi tìm thức ăn, lát nữa sẽ tìm anh sau!"
Cậu biết Tịch Tấn Khiêm cũng có việc phải xử lý.
"Ừm, vậy tôi để trợ lý Trần đi theo cậu, có gì cần thiết cứ việc bảo cậu ta." Tịch Tấn Khiêm sắc mặt nhu hòa nói.
Trợ lý Trần nhận nhiệm vụ đi theo sau Lâm Mạc.
- --
Lời tác giả: U tinh xuất hiện (từ khóa EW)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.