Huyện Lĩnh, lưng tựa núi sườn giáp biển, phong cảnh tú lệ.
Người ngoài nhìn thoáng quá chỉ thấy đây một tiểu thị trấn yên bình tĩnh mịch. Tuy nhiên nó lại phảng phất một sự âm u khó tả như một vùng đất mà ánh mặt trời không chiếu đến.
Cửa sông Lao Âm chính là nơi mà người dân huyện lị không muốn nhắc tới nhất.
"Thường xuyên có xác người chết trôi đến, hầu như ngày nào cũng có, chỗ đó xui xẻo lắm."
"Cửa sông Lao Âm? Tốt nhất đừng tới đó, chẳng có gì đẹp đẽ ở đó đâu..."
Khu vực hẻo lánh thưa thớt nhất huyện Lĩnh chính là cửa sông Lao Âm.
Mặc dù có nước nhưng bên bờ lại trơ trụi không một ngọn cỏ, rất ít người lui đến nơi này khiến cho con đường ven sông gập ghềnh trắc trở, ngay cả ngồi xe cũng khó có thể vượt qua.
Hôm nay ngoài dự đoán, nơi này lại tụ tập hai nhóm người, khi đoàn người Đường Diễn Sơ tiến gần tới liền nghe thấy những tiếng tranh luận cãi cọ không ngớt.
Cục trưởng phân cục cảnh sát huyện Lĩnh đang ngồi cùng trên xe của Đường Diễn Sơ, đau đầu không thôi, lớn giọng hô: "Xuyên tử! Chu Xuyên! Chu Xuyên!"
"Tôi ở đây! Cục trưởng."
Một thanh niên trẻ tuổi mặc cảnh phục tìm cách chen ra khỏi đám người, sau khi nghe cục trưởng giới thiệu liền cúi đầu chào cả nhóm người Đường Diễn Sơ, làm quen với từng người.
Cục trưởng Lý: "Đội trưởng Đường, Chu Xuyên là cảnh sát phụ trách vụ án sông Lĩnh lần này, tài liệu cũng là cậu ta thu thập gửi cho các anh."
Nói xong lại nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-ve-moi-ngay-deu-o-tu-la-trang/1604783/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.