Phiên tòa thẩm vấn kết thúc, có hai vị lão nhân nghẹn ngào không nói gì, lẳng lặng dìu nhau rời khỏi đó.
Lâm Mạc đi theo phía sau, thấy hai cụ tiết kiệm tiền đến nỗi 1 đồng vé xe buýt cũng không nỡ bỏ, cứ chậm chạp từng bước đi bộ về căn phòng trọ rách nát.
Đợi hai người đóng cửa vào nhà, Lâm Mạc thấp giọng nói: "Ngươi có thể vào bồi bọn họ một lúc, ta đi thuê phòng."
Người nộm rơm nhỏ bé từ trong bao vải chui ra, lách người qua khe cửa không kín gió kia.
Ông bà nội Diêu quyết định đi nhặt chai nhựa kiếm vài đồng sống đến hết tháng, sau đó sẽ trả phòng trọ về quê.
Mấy ngay nay ở cách vách có một thiếu niên trẻ tuổi dọn đến, diện mạo cậu bé tinh xảo, cử chỉ lại lễ phép ngoan ngoãn. Vị hàng xóm nhỏ tuổi thường xuyên mang đồ sang biếu họ, có lúc ở lại tâm sự an ủi, bầu bạn với hai người già neo đơn.
Hai ông bà lão dần trở nên tươi cười vui vẻ hơn, ngày cuối cùng thuê trọ quyết định mời cậu bé ở lại ăn một bữa cơm đơn sơ.
Căn phòng tuy rằng nhỏ hẹp thiếu thốn nhưng ấm áp tình người.
Bọn họ lúc chuyển lên thành phố không đem theo nhiều đồ đạc lắm, hiện giờ rời khỏi đây cũng chỉ vẻn vẹn hai chiếc bao vải đeo sau lưng.
Ông nội Diêu nói: "Tiểu Mạc, không cần tiễn chúng ta, ông bà đều biết đường về mà, khi nào đến nhà sẽ gọi điện báo bình an cho cháu, yên tâm!"
Thấy hai người khăng khăng không có tiễn, Lâm Mạc bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-ve-moi-ngay-deu-o-tu-la-trang/1604781/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.