Chuyện cũ năm xưa 🏮🏮🏮 Toàn thân đau nhức, không còn chút sức lực nào, lồng ngực như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, hô hấp khó khăn. Thư Uyển đã lâu không có cảm giác này. Giữa khoảng tĩnh lặng vô tận, cậu cố gắng mở mắt, nhưng đập vào mắt chỉ là một mảng tối đen. Hoàn cảnh rõ ràng không phải là phòng khách sạn trên du thuyền khiến Thư Uyển sững sờ một giây. Cậu vừa định mở lời, thì đôi mắt đã quen với bóng tối liền phác họa ra một hình bóng bị chôn vùi trong ký ức sâu thẳm. Cảm giác lạnh thấu xương leo dọc sống lưng Thư Uyển, khi cậu còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã run rẩy trước. Cơn đau chậm chạp khẳng định sự tồn tại của mình, Thư Uyển khẽ rên lên vì vết thương ở lưng bị cấn. Cậu chống nửa người dậy, trong căn nhà gỗ nhỏ hẹp chỉ có một bên cửa gỗ cách xa chiếu rơm bị hư hỏng, xuyên qua nửa vầng trăng. Dựa vào tia sáng ít ỏi ấy, Thư Uyển lập tức nhận ra ở góc tối có một vạt áo đang lặng lẽ ẩn trong bóng đêm. Tiếng kêu sắp thốt ra lại bị nuốt ngược vào trong. Trái tim thấp thỏm bất an hoàn toàn rơi xuống đáy. "Kẽo kẹt, kẽo kẹt". Tiếng bánh xe gỗ nghiến trên mặt đất, ngắt quãng, rất khó chịu. Bóng đổ trên nền gạch tiến lại gần từng chút một. Thư Uyển đã hoàn toàn hiểu mình đang ở đâu. Dù cắn mạnh đầu lưỡi đến đau rát, cậu vẫn không thể khiến mình tỉnh lại từ giấc mộng này. Chiếc xe lăn dừng trước mặt, ngay sau đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/5018050/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.