***
——————————
Tại sao lại không thể có thai thật chứ?! 🏮🏮🏮 "Trưa nay mấy giờ ăn cơm vậy?" – Mạnh Huy Viễn vừa hỏi vừa giơ điện thoại lên quay xung quanh, cảm thán: "Phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp, bầu không khí cũng vô cùng dễ chịu tự nhiên, khiến người ta cảm thấy thư thái, sống ở đây chắc chắn rất thoải mái." Hôm nay khác hẳn hôm đến cùng Phương Dương, trời mờ sương vừa mới tạnh mưa, nghe nói tối còn có mưa nữa, nhiệt độ không cao, rất mát mẻ. Rừng trúc bao quanh ngôi làng bị sương mù bao phủ, mơ hồ không rõ, tạo nên một vẻ đẹp hư ảo. "Chúng ta ăn cơm lúc nào thì còn tùy thuộc vào việc anh đi cùng chúng tôi về nhà lúc nào." Cát Thụy Thu nói: "Về đến nhà rồi thì đầu bếp của chúng tôi mới có thể bắt đầu nấu cơm chứ, đạo diễn Mạnh." Mạnh Huy Viễn nghe vậy, đặt điện thoại xuống, nghiêm túc phê bình: "Sao cậu không nói sớm." "Anh cũng có hỏi đâu." Cát Thụy Thu kéo Thư Uyển lại: "Hơn nữa, một người to tướng đứng đây, anh không thấy sao? Cậu ấy không về thì ai nấu cơm cho anh ăn?" Mạnh Huy Viễn nhìn khuôn mặt này, khí chất này của Thư Uyển, đứng trên những bậc đá phủ rêu xanh trông thật thuần khiết. Hắn lại thấy tay ngứa ngáy muốn rút điện thoại. Cảm hứng là thứ thoắt đến thoắt đi, nếu không kịp nắm bắt lúc này, giây sau nó sẽ lập tức biến mất khỏi đầu. Mạnh Huy Viễn đành lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp mấy tấm ảnh của Thư Uyển. Đảm bảo lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/4647805/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.