***
——————————
Động phòng đến muộn, nhưng lại chẳng có đêm hoa chúc. 🏮🏮🏮 "Thư Uyển, dậy đi, về giường ngủ nào." "Ưm..." Cậu nhóc say khướt ậm ừ trong miệng, nhưng đầu vẫn gối lên đùi Úc Hằng Chương không hề nhúc nhích. Tư thế này vừa khó dùng lực, lại không tiện di chuyển xe lăn vì sợ làm Thư Uyển ngã. Úc Hằng Chương thở dài một hơi, rút tay đang bị đè ra, tiện thể nhéo một cái lên chiếc má mềm mềm của cậu, ra lệnh không chút thương lượng: "Về sau không được uống rượu nữa." "... Vâng, không uống nữa đâu...." Bị nhéo một cái, Thư Uyển ngẩng đầu lên, đáp khẽ, cậu gác cằm lên đùi Úc Hằng Chương, ánh mắt đờ đẫn, nhìn có vẻ say hơn cả lúc trước. Phần thịt má dưới đầu ngón tay mềm mịn đến mức khiến Úc Hằng Chương lúc buông tay ra lại vô thức dùng mu ngón tay khẽ vuốt thêm một cái, mang theo chút thương xót đến chính anh cũng không nhận ra. Anh nắm lấy cánh tay Thư Uyển, định kéo cậu dậy: "Khuya lắm rồi, nên đi ngủ thôi, ngoan, nghe lời." "Ồ... Ngủ." Thư Uyển nhúc nhích cánh tay, nhưng lại không mượn được lực đứng lên, ngược lại còn ngã sấp về phía trước. Cậu ôm lấy eo Úc Hằng Chương, ngửa đầu cười ngốc nghếch: "Muốn ngủ với phu quân." "Phu quân?" Xe lăn bị cú nhào của cậu làm trượt về sau, Úc Hằng Chương lập tức khóa bánh lại, tiện tay đỡ lấy cậu. Thư Uyển trượt xuống một chút, đè lên người Úc Hằng Chương, nghiêm túc giải thích: "Phu quân chính là tướng công, là chồng đó... cũng chính là Úc tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/4647781/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.