——————————
Đêm động phòng hoa chúc thì phải làm gì nhỉ? 🏮🏮🏮 Nụ hôn dường như kéo dài thật lâu, lại như chỉ là một khoảnh khắc. Khi Úc Hằng Chương buông tay, Thư Uyển vẫn còn nhắm mắt. Hôm chụp ảnh nền đỏ, anh đã để ý thấy môi Thư Uyển rất đẹp, căng mọng, chắc là rất thích hợp để hôn. Sự thật chứng minh đúng là như vậy, rất đáng để hôn. Bàn tay vốn định rời đi lại đổi hướng, dừng lại bên má cậu, ngón cái khẽ lau đi vệt son bóng vị dâu loang ở khóe môi. Đôi mắt long lanh ấy cuối cùng cũng mở ra nhìn anh, trong veo mờ sương như ánh mắt nai con lạc giữa rừng sớm mai, vừa ngơ ngác vừa dè chừng. Khi ánh mắt Thư Uyển chạm phải ánh nhìn u tối khó lường của Úc Hằng Chương, sống lưng cậu bất giác nóng bừng, vành tai đỏ rực, gò má vừa bị chạm qua cũng nóng ran. Nhìn thấy sắc đỏ nổi bật trên môi Úc Hằng Chương, cậu càng luống cuống, vội vàng đưa tay lên che, vụng về chùi chùi như muốn xóa đi dấu vết. Hành động lúng túng ấy trái ngược hoàn toàn với sự dịu dàng ban nãy của Úc Hằng Chương. Dưới khán đài vang lên vài tiếng cười thiện ý, Úc Hằng Chương nắm lấy bàn tay đang "làm bậy" của cậu, kéo xuống, giữ chặt trong tay mình. Trình tự trên lễ đài cuối cùng cũng sắp đi đến hồi kết. Dàn giao hưởng trên bãi cỏ chuyển sang một bản valse du dương. Nhân viên hóa trang kéo Thư Uyển đến một góc để dặm lại lớp son. Nhưng chẳng bao lâu sau, ánh mắt cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/4647768/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.