🏮🏮🏮
Thư Uyển vừa ngẩng đầu, nốt ruồi son nhỏ bé đó lại biến mất.
Thư Trạch nhanh chóng rời khỏi căn phòng nhỏ không có cả cửa sổ, cậu ta không còn nhìn thấy nốt ruồi trên mí mắt của Thư Uyển nữa, nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Chính mắt cậu ta đã thấy Thư Uyển vùng vẫy tuyệt vọng trong làn nước, dần dần chìm xuống, suýt nữa thì mất mạng. Bị dọa đến mức hóa ngơ cũng là chuyện dễ hiểu.
Mà bị dọa đến ngơ ngẩn thế này thì lại hay.
Thư Trạch ngoảnh đầu nhìn cánh cửa ở cuối hành lang. Nếu Thư Uyển đã sợ đến mức không thốt nên lời, thì cũng đừng trách cậu ta ra tay trước một bước...
Thư Uyển lại chỉ còn một mình. Qua những lời vừa rồi, cậu phán đoán rằng tạm thời sẽ không có ai đến tìm cậu nữa.
Thư Uyển đoán có lẽ họ đã nhận nhầm người — chắc là nhầm cậu với một ai đó cũng tên là "Thư Uyển".
Nhưng rõ ràng cậu đã rơi xuống sông mà? Đây là nơi nào? Trang phục của những người kia cũng kỳ quái đến khó hiểu, hoàn toàn khác biệt với Đại Lương.
Đám đàn ông đều để tóc ngắn, mặc áo quần đen trắng lạ mắt. Phụ nữ thì vẫn để tóc dài, nhưng chẳng thấy trâm cài gì, váy áo kiểu dáng xưa nay chưa từng thấy, lại dám để lộ cả bắp chân như vậy.
Vết thương sau lưng của Thư Uyển lại đau, cậu nghiến răng chịu đau mà rời giường, quyết định lục soát thử xem trong phòng có thứ gì có thể cho cậu thêm manh mối.
Lục lọi một hồi, Thư Uyển tìm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-toi-lai-ga-vao-hao-mon/4647757/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.