"Đi thôi!" Dạ Diệu mở miệng nói. " Cái này không cần đâu! Bạn em ở đằng kia, em tìm cô ấy là được rồi." " Nhưng nếu tôi không đi cùng em mà nói, Hứa phu nhân khả năng sẽ trách móc tôi, cô gái xinh đẹp chắc sẽ không nhẫn tâm làm loại chuyện này đi." Bên tai nghe giọng nói có thể làm người nghe mang thai của đối phương phải ngượng ngùng từ chối. "Vậy được rồi. Làm phiền anh." "Không có việc gì, chỉ là em muốn thật sự xin lỗi tôi, chúng ta liền trao đổi phương thức liên lạc một chút, như vậy mẹ tôi có hỏi tôi cũng có đường trả lời." " Ừm, được." Tô Thiển đơn thuần bởi vì chưa từng yêu đương qua nên cũng không có bố trí phòng vệ, càng không rõ ràng lắm loại thủ pháp muốn liên lạc này, cho nên cứ như vậy mơ hồ đem bán chính mình. Rốt cuộc, đạt được mục đích Dạ Diệu cũng không có dây dưa nữa, rốt cuộc anh vẫn có thể cảm giác được Tô Thiển đối với hai cách xưng hô kia trốn tránh. Chỉ có điều nếu là người khác gọi, anh đại khái sẽ cảm thấy ghê tởm, nếu là cô gái trước mặt gọi, Dạ Diệu trong lòng tỏ vẻ vẫn có chút mong đợi. " Vậy chúc em chơi vui vẻ, tôi còn có chút việc phải đi trước." " Được." Tiểu cô nương vẻ mặt ngoan ngoãn nói tạm biệt, ừm, càng muốn sờ sờ đầu cô. Dạ Diệu nghĩ thầm. "Nhu Nhu, tớ ở chỗ này." Trên người Giang Nhu mặc một bộ váy màu đỏ dài tới đầu gối, chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng biết giá cả không hề rẻ, mái tóc xinh xắn ban đầu được tết thành nụ hoa, thoạt nhìn thật sự là cực đáng yêu. " Thiển Thiển, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới người bị cậu vứt bỏ rồi sao? Người ta cho rằng cậu chỉ lo cùng tuyệt thế mỹ nam nói chuyện, đã quên người ta mất tiêu." "Không có mà, là mẹ tớ với mẹ Dạ Diệu là bạn tốt, cho nên liền giới thiệu chúng tớ quen biết một chút." " Là vậy à... Không có chuyện khác sao?" Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Giang Nhu, nha đầu này từ khi nào mẫn cảm như vậy? " Chuyện đó là đương nhiên rồi, bằng không cậu cho là còn có cái gì?" " Cậu không cảm thấy Dạ Diệu anh ấy cực độ hoàn mỹ sao?" Tô Thiển gật đầu. "Vậy cậu cùng người hoàn mỹ như vậy mặt đối mặt nói chuyện, cậu không cảm thấy động tâm sao?" " Được đó, Giang Tiểu Nhu, cậu lại có thể hoài nghi tớ! Tình cảm bạn bè của chúng ta ở trước mặt mỹ nam liền như vậy không đáng một đồng hả?" Nhìn Tô Thiển vẻ mặt biểu tình phẫn hận, Giang Nhu đương nhiên không dám nói cái gì nữa, đành phải áp xuống nghi hoặc, cô nàng vừa mới thấy rõ ràng hai người cầm điện thoại ra, rành rành mà không nhận. Hừ, Giang Tiểu Nhu cô nhất định sẽ tìm ra chứng cứ. Chỉ là hiện tại phải chuyển chủ đề, bằng không lỡ như bức ảnh có chữ ký bay đi mất thì phải làm sao bây giờ? "Đúng rồi, Thiển Thiển này, lúc trước không phải tớ nói với cậu cuộc thi bầu chọn tân mỹ nữ vườn trường sao?" " Ừm, làm sao vậy?" "Kết thúc rồi, quả nhiên không ngoài dự đoán của tớ, Thiển Thiển nhà ta đứng thứ nhất, hơn nữa cách xa người đứng thứ hai mấy trăm phiếu, thuận lợi tiến vào vòng trong bầu chọn hoa khôi của trường. Tớ vừa mới đem ảnh chụp cậu dự yến hội đăng lên, tớ cảm thấy vị trí hoa khôi này cậu khẳng định ngồi vững." "Giang Tiểu Nhu, cậu lại dám đăng ảnh tớ, đây là chuyện riêng tư cá nhân có được không?" " Thiển Thiển, tớ sai rồi. Cậu nhất định sẽ tha thứ cho tớ mà. Người ta cũng chỉ là muốn để cậu bước lên vị trí hoa khôi thôi? Hơn nữa hiện tại hoa khôi của trường vốn dĩ không xinh đẹp bằng cậu. Người ta chỉ là muốn để cậu được càng nhiều người thưởng thức hơn, rốt cuộc cái đẹp đều là của chung tất cả mọi người!" Nói còn quơ quơ váy Tô Thiển. " Được quá nhỉ, thật chịu không nổi cậu luôn." "Tô Thiển." Hai người quay đầu lại, thấy được người mặc tây trang màu đen Sở Ngọc Ninh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]