Ninh Dữ Ý cẩn thận nhớ lại một hồi, bỗng phát hiện ra điều gì đó.
Nam chính phim truyền hình thường âu yếm vuốt ve đầu nữ chính, Phàn Trung Xuyên đã từng làm; nam chính phim truyền hình thường ở bên cạnh nữ chính khi cô buồn, Phàn Trung Xuyên cũng đã từng làm...
Ninh Dữ Ý nhắm mắt lại, ngã xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng.
Xong rồi, xong rồi. - wattpad: pod1803
...
Nhị Hoà cất tiếng hát lạc nhịp, cười chào nhân viên lễ tân rồi đi thẳng vào văn phòng.
Vừa mở cửa phòng, Chu Nhị Hoà đã thấy một người đang ngồi trên ghế của mình.
Người đó mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang đen.
Chu Nhị Hoà lùi lại một bước, suýt nữa rút điện thoại báo cảnh sát, thì thấy người đó ngẩng đầu lên, cởi khẩu trang và kính râm, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi và quen thuộc
"Ninh Dữ Ý." Chu Nhị Hòa mở to hai mắt, âm thanh bất giác phóng đại.
Ninh Dữ Ý nhìn Chu Nhị Hoà đầy vẻ oán trách, ra hiệu cho hắn đóng cửa trước.
Chu Nhị Hoà lúc này mới nhận ra, quay người lại hướng những người đang nhìn mình mỉm cười xin lỗi, rồi bước vào phòng và đóng cửa lại.
Ninh Dữ Ý lúc này mới cởi mũ ra, để lộ mái tóc rối bời.
Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Ninh Dữ Ý, Chu Nhị Hoà suýt nữa ngất xỉu.
"Ôi chao tổ tông của tôi ơi, em là một minh tinh đấy, có thể đối xử với khuôn mặt của mình nột chút không vậy." Chu Nhị Hoà xót xa nhìn khuôn mặt Ninh Dữ Ý.
"Có chuyện em muốn hỏi anh." Ninh Dữ Ý cả đêm không ngủ, đầu óc đầy ắp những suy đoán về việc Phàn Trung Xuyên thích mình.
"Hỏi đi hỏi đi, chuyện gì mà khiến em khổ sở đến thế?"
"Chờ một chút." Chu Nhị Hoà bỗng ngẩng đầu lên, "Chẳng lẽ em có người yêu rồi, mà người ta lại từ chối em á?"
"Cái óc tưởng tượng của anh không đi làm biên kịch quả là phí phạm tài năng." Ninh Dữ Ý cả đêm không ngủ, mệt mỏi ngáp một cái.
"Vậy mà sao tự dưng em lại thế này?" Chu Nhị Hoà bối rối.
"Tối qua xem tivi, em chợt nghĩ ra một điều." Ninh Dữ Ý dè dặt mở lời.
"Lo về ngày tận thế à?"
"Hôm qua có phải anh ám chỉ Phàn Trung Xuyên thích em không?"
Hai câu hỏi được thốt ra cùng lúc từ miệng hai người, khiến cả văn phòng chìm vào im lặng.
Ninh Dữ Ý vốn đã không vui vẻ gì, giờ đây càng thêm khó tả: "Anh xem phim khoa học viễn tưởng nhiều quá rồi à? Không định chuyển sang làm biên tập thật chứ?"
Ngày tận thế, haiz, chỉ có Chu Nhị Hoà mới nghĩ ra được.
Chu Nhị Hoà càng thêm ngạc nhiên, nhất thời cũng chẳng buồn quan tâm đến lời trêu chọc của Ninh Dữ Ý: "Tôi ám chỉ em lâu thế mà em còn không hiểu, sao tự nhiên hiểu ra được hay thế?"
Ninh Dữ Ý hiếm hoi cảm thấy ngượng ngùng: "Thì... tối qua em xem phim tình cảm."
Rồi phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Sau đó thì...
Ninh Dữ Ý không nói thêm gì, nhưng Chu Nhị Hoà trong lòng cũng hiểu rõ.
Hắn tiến lên vỗ vai Ninh Dữ Ý: "Em định làm gì đây? Em có thích Phàn Trung Xuyên không?"
Ninh Dữ Ý há miệng ra, nhưng không biết phải trả lời như thế nào.
Cậu có thích Phàn Trung Xuyên không?
Cậu biết mình có ỷ lại, có thân mật với Phàn Trung Xuyên, nhưng lại không biết bản thân có yêu anh không nữa.
Trước đây, ngay cả việc sinh tồn cũng khó khăn, càng không thể lãng phí tế bào não để suy nghĩ về tình yêu không liên quan đến mình.
Khi mới vào đại học, có rất nhiều nữ sinh đến tỏ tình với cậu, nhưng sau khi tình hình kinh tế của cậu bị toàn ký túc xá rêu rao bên ngoài, những người đến tỏ tình dần dần ít đi.
Có rất nhiều người mặc kệ mọi thứ mà vẫn yêu thích cậu, nhưng Ninh Dữ Ý luôn lo lắng sẽ làm lỡ thì giờ của người khác.
Cậu cảm thấy bản thân không xứng đáng với tình yêu.
Chu Nhị Hoà nhận ra rằng, mặc dù Ninh Dữ Ý giờ đã hiểu ý đồ của Phàn Trung Xuyên, nhưng bản thân cậu vẫn chưa hiểu rõ bản thân mình muốn gì.
"Thôi cứ thuận theo tự nhiên đi." Chu Nhị Hoà vẫy tay, lười suy nghĩ thêm về vấn đề này.
"Ừ." Ninh Dữ Ý gật đầu, đội lại mũ, "Vậy em về trước đây."
"Để tôi đưa em về nhé, về nghỉ ngơi một chút đi, với bộ dạng này của em mà bị paparazzi chụp được thì không biết họ sẽ bịa đặt ra sao đâu."
"Không sao, em tự đi về được." Ninh Dữ Ý đi đến cửa, bỗng quay lại hỏi Chu Nhị Hoà, "Anh và Ứng Tấn, có yêu nhau không?"
Chu Nhị Hoà không ngờ anh ta đột nhiên hỏi điều này, dừng lại một chút rồi cười: "Tất nhiên rồi."
Sau đó mấy ngày, Phàn Trung Xuyên phát hiện Ninh Dữ Ý không tiếp tục gửi tin cho mình nữa.
-----------------------
"Điềm Điềm ngoan, bên này nà." Ninh Dữ Ý dùng cá khô trong tay dụ dỗ Điềm Điềm lắc đầu qua lại, quay lại cảnh tượng đáng yêu này và đăng lên Weibo.
Ngay sau khi video được đăng tải, Ninh Dữ Ý lại nhận được tin nhắn riêng từ một số thương hiệu trên Weibo, vẫn liên quan đến việc Điềm Điềm có được quay quảng cáo không.
Ninh Dữ Ý đã lịch sự từ chối họ, sau đó lại mở hộp thức ăn cho Điềm Điềm.
"Điềm Điềm thật thông minh." Ninh Dữ Ý đổ thức ăn vào bát, nhìn Điềm Điềm ăn hết thức ăn, cảm thấy cuộc sống bình dị nhàn nhã này cũng khá hạnh phúc.
Dì ở dưới nhà gọi Ninh Dữ Ý xuống uống canh, Ninh Dữ Ý dạ một tiếng, đặt mèo xuống và đi xuống lầu.
Vừa bước xuống cầu thang, đã nghe tiếng chuông cửa.
Dì đang bận rộn hầm canh trong bếp, Ninh Dữ Ý bèn gọi dì lại, tự mình ra mở cửa.
Kết quả vừa mở cửa, cổ tay đã bị ai đó nắm lấy, mũi hít đầy mùi hương quen thuộc.
Phàn Trung Xuyên nắm lấy tay Ninh Dữ Ý, len lỏi qua khe cửa bước vào, nửa ôm nửa ép Ninh Dữ Ý vào góc phòng khách.
"Gần đây trốn tránh anh sao?" Giọng nói cất lên tuy là câu hỏi nhưng Ninh Dữ Ý lại nghe ra sự khẳng định.
Ninh Dữ Ý luống cuống rụt cổ lại: "Không, không có mà."
"Nhóc lừa đảo." Phàn Trung Xuyên đặt cằm lên đầu Ninh Dữ Ý, "Làm sao vậy? Hửm?"
Giọng nói trầm ấm dễ nghe khẽ lướt qua tai, Ninh Dữ Ý không hiểu sao lại cảm thấy tim đập nhanh hơn.
"Thực sự, thực sự không có gì." Ninh Dữ Ý lắp bắp nghĩ lý do, "Có lẽ dạo này, hơi bận."
Ninh Dữ Ý tự thấy lý do này khá ổn.
Vì hơi bận rộn, nên không có thời gian gặp anh nhiều.
Ai ngờ Phàn Trung Xuyên nghe vậy, nhướng mày hỏi: "Bận đi trêu mèo à?"
Ninh Dữ Ý hoảng sợ đến mức sặc nước bọt: "Khụ... khụ... khụ..."
Vừa ho vừa suy nghĩ xem bản thân đã lộ bí mật ở đâu.
Phàn Trung Xuyên đoán được suy nghĩ của Ninh Dữ Ý, chậm rãi nhắc nhở: "Weibo."
Ninh Dữ Ý: "! ! ! " - wattpad: pod1803
Ời ơi, biết vậy đã không đăng ảnh Điềm Điềm lên Weibo cho fan hâm mộ xem.
Ninh Dữ Ý nhịn không được dùng ngón tay chọc vào ngực Phàn Trung Xuyên: "Anh đường đường là chủ tịch tập đoàn Phàn thị oai phong lẫm, ngày ngày lướt Weibo làm gì?"
"Làm gì ư?" Phàn Trung Xuyên khẽ cười khẽ.
Ngực rung lên vì cười qua lớp áo, truyền nhẹ nhàng đến đầu ngón tay Ninh Dữ Ý.
Ninh Dữ Ý rụt tay lại, đột ngột co ngón tay.
"Đương nhiên là vì thích em rồi." Phàn Trung Xuyên ôm người trong lòng, vuốt ve gáy Ninh Dữ Ý.
Gáy Ninh Dữ Ý hơi nhạy cảm, bị sờ đến mềm nhũn cả người, nhất thời không nhận ra Phàn Trung Xuyên đã tỏ tình trực tiếp.
Vài giây sau, đôi mắt ướt át của Ninh Dữ Ý bỗng mở to, nhận ra lời nói của Phàn Trung Xuyên.
"Ừm? Sao vậy?" Phàn Trung Xuyên đoán được điều gì đó từ việc Ninh Dữ Ý đột ngột đẩy anh ra xa.
Ninh Dữ Ý lúc này chỉ muốn cuộn tròn người lại thành một quả bóng.
Phàn Trung Xuyên cũng không ép cậu, biết người trong lòng mình đang ngại ngùng, nên không thúc ép cậu thêm về vấn đề này.
"Ừm, anh buông em ra trước đã." Gáy Ninh Dữ Ý bị Phàn Trung Xuyên nắm lấy, khiến hai chân cậu mềm nhũn, "Dì vẫn đang ở trong bếp."
Lúc này, tiếng bước chân vang lên từ trong bếp, hướng về phía phòng khách.
Phàn Trung Xuyên đành luyến tiếc buông người trong lòng ra, để cậu vịn vào tường đứng thẳng: "Có muốn anh ở lại ăn cơm với em không?"
Ninh Dữ Ý trừng mắt nhìn Phàn Trung Xuyên, tuy đầy nước mắt nhưng không hề có sức uy hiếp. Ngược lại, nó chỉ khiến cho Phàn Trung Xuyên càng khó chịu ở chỗ ấy.
"Không muốn sao?" Phàn Trung Xuyên khẽ cười, lại hỏi.
Ninh Dữ Ý bực bội quay người, nhưng lại hướng về phía nhà bếp và gọi: "Dì ơi, hai bộ chén đũa ạ!"
"Được rồi!" Nghe tiếng Ninh Dữ Ý, dì nhanh chóng quay lại và tìm thêm một bộ chén đũa khác.
Nụ cười trên môi Phàn Trung Xuyên càng thêm dịu dàng, anh theo chân Ninh Dữ Ý đến bàn ăn.
Dì đã hầm canh cá lóc đậu phụ, những miếng đậu phụ mềm mại hòa quyện vào trong nước canh cá lóc, tạo nên hương vị đặc trưng, đồng thời cũng giảm bớt mùi tanh của cá.
Canh cá màu trắng sữa sệt nhưng không ngán, rắc thêm hành lá thái nhỏ lên trên, trông vô cùng ngon miệng.
Ninh Dữ Ý nhấp từng ngụm canh nhỏ, cúi nhìn vào bát, không hề dành một chút ánh mắt nào cho người đối diện.
Tuy vậy, Ninh Dữ Ý vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người đối diện luôn hướng về phía mình, không bao giờ rời đi.
Cuối cùng, Ninh Dữ Ý buông đũa xuống, ngẩng đầu lên: "Anh rốt cuộc là muốn uống canh hay nhìn em đây?"
Giọng nói ngoài sự trách móc và một chút bực bội, còn ẩn chứa sự e ấp sâu thẳm.
Phàn Trung Xuyên thong thả đặt chiếc muỗng xuống, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh.
Cảm giác cú đấm như đánh vào bông khiến Ninh Dữ Ý càng tức giận hơn.
Nanh chóng uống xong súp, Ninh Dữ Ý quay người bước vào phòng của mình.
Trước khi đi, cậu đứng dậy nhìn Phàn Trung Xuyên vẫn đang ung dung thưởng thức món canh ở đối diện, mở miệng nói: "Phàn tổng bận rộn trăm công nghìn việc, sau khi uống xong súp em sẽ không tiễn anh đi nữa."
Ngụ ý là, sau khi uống xong súp anh hãy đi đi.
Chậc, cục cưng tức giận rồi. - wattpad: pod1803
Phàn Trung Xuyên đặt bát đũa xuống, nhìn bóng lưng Ninh Dữ Ý quay lên lầu, thở dài.
Công việc công ty thực sự rất nhiều, Phàn Trung Xuyên đặt món quà mà lúc đến đã nhét vào túi lên bàn ăn, chào hỏi dì giúp việc trong bếp, đi trước đến công ty.
Ninh Dữ Ý cuộn tròn trong chăn mười phút u uất, sau đó mới thò đầu ra khỏi chăn, lén lút lắng nghe tiếng động dưới nhà.
Thấy dưới nhà không có tiếng động gì, cậu lại tức giận ném chiếc gối lên giường.
Để xoa dịu tâm trạng, Ninh Dữ Ý bắt đầu lấy kịch bản hoàn chỉnh của "Chu Dương Hoàng" ra nghiên cứu.
Từ khi say mê một số bộ phim truyền hình tình cảm ngọt ngào trong thời gian trước, Ninh Dữ Ý cuối cùng cũng có chút cảm nhận về tình yêu của chàng cửu hoàng tử dành cho nữ chính trong phim.
Cậu nghiên cứu đến tận khi mặt trời lặn.
Mãi đến khi dì ở dưới nhà gọi cậu xuống ăn tối, Ninh Dữ Ý mới thoát khỏi kịch bản, vặn vẹo vai gáy, xuống nhà ăn cơm.
...
Ngồi vào bàn ăn, Ninh Dữ Ý định móc điện thoại ra xem tin tức mới nhất, nhưng khi nhìn vào điện thoại, ánh mắt lướt qua góc bàn và thấy một chiếc hộp nhung màu xanh đậm cỡ nắm tay.
Chiếc hộp thu hút sự chú ý của Ninh Dữ Ý, cậu cầm nó lên và ngắm nghía.
Dì giúp việc bưng thức ăn ra đặt trên bàn, nhìn thấy thứ gì đó trong tay Ninh Dữ Ý, liền giải thích: "Đây là quà xin lỗi mà Phàn tổng để lại cho cậu lúc trưa."
Phàn Trung Xuyên? Quà xin lỗi?
Sau khi đặt thức ăn xuống, dì giúp việc quay trở lại bếp để dọn dẹp đồ đạc.
Ninh Dữ Ý nhìn chiếc hộp nhung trong tay, mím môi, rồi mở hộp ra.
Một chiếc khuy áo được đặt yên ổn trong chiếc hộp, nó được làm bằng bạc nguyên chất, ở giữa nạm một viên đá quý màu xanh lam hình chữ N, đơn giản mà sang trọng.
Đóng hộp lại, khóe miệng Ninh Dữ Ý lại nở nụ cười hạnh phúc, tâm trạng vui vẻ sau bữa tối.
=========
Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]