“Chuyên gia nói buổi tối không nên ngủ trễ quá 12 giờ, nếu không dễ bị đột tử!”
Tạ Cảnh Lược nhìn thoáng qua màn hình di động, 11 giờ 59 phút.
Hắn vỗ ngực: “Hù chết đại gia, còn chưa qua 12 giờ.”
Tắt màn hình di động, tắt đèn cả người chui vào trong chăn.
Sao chăn đắp lại không đủ dài để đắp từ đầu đến chân thế này, chẳng lẽ hai mươi mấy tuổi còn có thể phát dục lần 2 sao
Mở ra đèn, lúc này mới phát hiện hoá ra là chăn bị vắt, gập lại phía trên.
Kéo chăn xuống cho thẳng, tắt đèn một lần nữa nằm xuống.
Màn hình điện thoại trên gối đầu bên cạnh chớp động một chút.
12 giờ 01 phút.
Ý thức dần dần đi xa, nửa mộng nửa tỉnh.
“Thần minh tại thượng, ta Tiêu Vận vì phong ấn Ma tộc, cần huyết nhục hiến tế để phong ấn, thôn dân Thôn Dương An thâm minh đại nghĩa, cam nguyện dùng tánh mạng người toàn thôn hiến tế……”
Này là ai, vẫn luôn ở bên tai mình ồn ào, lời này cũng nghe bực bội.
Là việc gì mà muốn người cả một thôn làng dùng mạng mình để hiến tế chứ, cái này đâu phải hiến tế, là đi chịu chết mới đúng.
Nếu ngươi muốn hiến tế thì dùng chính mạng của ngươi mà hiến, vì cái gì phải dùng mạng của người khác?
Lúc này bên tai lại truyền đến âm thanh leng keng, giống như có người đang bày thứ gì, lúc sau hắn nghe được tiếng đàn.
Khi tiếng đàn vàng lên, Tạ Cảnh Lược cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-nuoi-duong-do-de-phan-dien/3434633/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.