Người thừa kế Lộ thị lấp lánh ánh vàng trong mắt mọi người, giờ phút này đang vểnh mông xúc cát trong phòng nhi đồng.
Lúc Cảnh Thời đi lên, mắt xoay chuyển một vòng, ở trong góc tìm được bóng dáng mũm mĩm nhà mình.
Cậu đi qua nhìn, phát hiện áo thun màu lam nhạt sáng mặc cho bé đã dính một mảng vết bẩn màu đen, ngay cả trên mặt bé cũng dính màu đen.
Cảnh Thời từ bên cạnh rút giấy ra lau cho bé, Đô Đô vừa xoay đầu nhìn thấy cậu, vui vẻ ném xẻng: "Cha."
Cảnh Thời cầm hai tay của bé lau cho bé, vừa lau được một nửa thì thấy bé mập vẹo đầu nhìn về phía cửa.
"Ba."
"Con đừng động đây, không...."
Cảnh Thời dùng lực rất nhỏ, Đô Đô hơi vùng ra một tí thì đã vùng ra, bé mập vui vẻ giang cánh tay, bổ nhào về phía sau cậu, Cảnh Thời thiếu chút nữa bị bé làm lảo đảo.
Sau khi ổn định thân hình, Cảnh Thời cũng nhìn theo, phút chốc khóe môi không tự giác cong lên một độ cong.
Bé mập bám chặt vào lồng ngực Lộ Ý Trí, Đô Đô thiết tha há miệng hôn lên sườn mặt anh, Lộ Ý Trí hơi nghiêng đầu tùy ý bé hôn.
"Ba." Đô Đô hôn một cái gọi một tiếng ba, vô cùng sến súa.
Lộ Ý Trí cầm bàn tay thịt của bé, cười nói: "Đô Đô, cái tay này của con sao đen thui thế?"
Cảnh Thời đi qua nhìn, đồ âu trên người Lộ Ý Trí đã bị tay bé nắm ra mấy dấu tay.
Đô Đô cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-mang-thai-con-cua-lao-dai/3513120/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.