Đô Đô vừa trở về phòng nhi đồng, có lẽ còn bị ám ảnh tâm lý, nên không dám chơi với bạn nhỏ khác, một mình ngồi ngay ngắn trên ghế.
Lúc làm việc Cảnh Thời không yên tâm lắm, nên tranh thủ lúc rảnh rỗi lên thăm bé một lát.
Đô Đô ngồi trên ghế nhỏ, đôi mắt to không hề chớp nhìn giữa phòng, nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa.
Trên mặt luôn nở nụ cười.
Cảnh Thời đứng ở cửa nhìn một lát, xác định Đô Đô không còn đau mới đi vào.
Lúc ở nhà, thỉnh thoảng Đô Đô sẽ giơ bàn tay mũm mĩm lên, để cho cha thổi, Cảnh Thời thổi cho bé hai ngày, cảm thấy cũng sắp khỏi.
Bây giờ xem ra, không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng Đô Đô vừa thấy cậu, phản xạ có điều kiện giơ tay lên, Cảnh Thời buồn cười vỗ bé: "Con tém lại đi, mỗi lần đều khoa trương như thế."
Đô Đô thấy cha không thổi cho bé, lại đưa tay đến gần hơn.
"Cha."
Cảnh Thời nhéo bàn tay kia, bỗng nhiên hôn hai cái, cậu chỉ dùng một chút sức, nên Đô Đô không hề khó chịu, còn vui vẻ tìm một vị trí thích hợp trong lòng cậu.
Cảnh Thời cười, bé mập ngốc nghếch, hoàn toàn không biết mình bị lộ mánh.
Hai cha con thân thiết một lát, Cảnh Thời vỗ lưng bé, dịu giọng nói: "Đô Đô đừng sợ, chơi trò chơi với bạn nhỏ khác đi, rồi lát nữa dì rửa dâu cho con ăn."
Có sự cổ vỗ của cha, Đô Đô đã dũng cảm hơn, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-mang-thai-con-cua-lao-dai/3513088/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.