Chương trước
Chương sau


Sau khi Cảnh Thời rời giường, tính toán ở trong lòng một lát.

Tết thiếu nhi là lúc khu vui chơi bận nhất, vốn cậu tính mua quà dỗ dành Đô Đô, rồi đợi đến sinh nhật ở bên cạnh chơi với bé là được.

Nhưng giờ có thời gian, cậu có thể dắt Đô Đô đi dạo, rồi mua quà sinh nhật do tự bé chọn.

Tính toán xong, Cảnh Thời quay về phòng gọi Đô Đô dậy.

Tối qua bé mập quá mức vui vẻ, dẫn đến 'hậu di chứng', giờ này còn ngủ ngon hơn heo, bốn chi giang rộng, bụng nhỏ non mềm phập phồng.

Tuy bé mập, nhưng chỉ mới một tuổi, trông có chút éc.

Cảnh Thời lặng lẽ đi qua, rồi giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng chọt lên bụng bé, không phản ứng, chọt tiếp.

Đô Đô ậm ừ một tiếng, bàn tay chà lung tung dưới bụng, rồi trở mình ngủ tiếp, chìa cái mông mũm mĩm cho cha nhìn.

Cảnh Thời buồn cười, thuận thế chọt lên mông bé.

"Đô Đô, dậy nào."

Gương mặt bé non mềm như kẹo bông, Cảnh Thời nhéo nhẹ hai cái, rồi cúi xuống hôn một cái lên đầu.

Đến lúc này, Đô Đô cũng xem như gần tỉnh, Cảnh Thời kiên nhẫn đợi, chừng 5 giây sau, Đô Đô vặn vẹo người, mắt còn chưa mở, nhưng tay đã tự động giơ lên.

"Bé mập Đô Đô, cha dắt con đi siêu thị mua socola."

Đô Đô mở miệng vô thức gọi một câu: "Cha."

Cảnh Thời cười bế bé dậy, trong lòng mềm mại, Đô Đô mở mắt ra, nhưng người còn hơi lười biếng, đầu dán lên mặt Cảnh Thời cọ qua cọ lại.

Đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, hai cha con chuẩn bị ra khỏi nhà.

Cảnh Thời đứng chỗ lối vào gọi: "Đô Đô nhanh ra nào, chúng ta phải ra ngoài."

Đô Đô ở bên trong a một tiếng, cũng không biết bé đang bận gì.

Cảnh Thời chỉ đành quay lại nhìn, lúc này khiến cậu xem mà mắc cười.

Lúc trước đi siêu thị, Cảnh Thời mua cho bé một cái túi đeo chéo màu lam nhạt, có chút xíu, nên chẳng chứa được gì, nhưng Đô Đô rất thích, lần này đi siêu thị còn cố tình lấy ra đeo lên.




Chẳng qua tay bé quá ngắn, giơ nửa ngày tay chỉ qua đầu, sốt ruột gọi cha.

Cảnh Thời buồn cười, tay đưa lên, nhẹ nhàng vắt qua đầu giúp bé đeo xong túi.

Đô Đô vui vẻ mặt mày vui sướng.

Vì phải mua quà, cho nên Cảnh Thời đặc biệt dẫn Đô Đô đến siêu thị lớn trong trung tâm thương mại.

Ở cửa siêu thị, Cảnh Thời nói với Đô Đô: "Đô Đô, mai là tết thiếu nhi, là ngày lễ của con, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật con, nên hôm nay con có thể chọn hai món quà."

Đô Đô giơ bàn tay mũm mĩm: "A a."

Cảnh Thời tách hai ngón tay ra cho bé: "Hai cái."

Đô Đô nghiêng đầu nhìn một lát, ngơ ngác.

Nhưng sau khi vào, hoàn toàn dựa theo hứng thú của bé, vui vẻ nhìn cái này, nhìn cái kia, kéo hai chân ngắn đi khắp nơi, cả siêu thị không ai mệt hơn bé.

Cảnh Thời kịp thời kéo người về, bế đến khu nhi đồng.

Đang chọn quà, Lộ Ý Trí gọi đến. Cảnh Thời đang giữ Đô Đô không tiện nghe nên mở loa ngoài, Đô Đô thính tai, thanh âm Lộ Ý Trí vừa truyền ra đã bị bé nghe thấy.

"Ở siêu thị?"

"Đúng, cái này không được."

"Cái gì không được?"

Cảnh Thời kéo cổ áo Đô Đô túm người về, phân tâm giải thích với anh: "Nói Đô Đô, bé đang cầm đồ lung tung."

Đô Đô bổ nhào qua a một tiếng với điện thoại, thoạt nghe giọng sữa còn rất tủi thân, đoán chừng bé đang nói không có cầm lung tung, do cha nói linh tinh.

"Đô Đô sao thế?" Trong giọng nói Lộ Ý Trí mang theo ý cười dễ nhận ra.

Cảnh Thời không vui nói: "Bé sức lực quá dồi dào." Sắp sờ hết một lượt đồ chơi của siêu thị.

Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng: "Sắp đến trưa rồi, muốn ăn gì?"

Anh hỏi quá mức tự nhiên, đến mức Cảnh Thời không thấy có gì không đúng, theo bản năng nói: "Tùy tiện ăn gì đó ở siêu thị, dẫn theo bé nên không dễ chạy khắp nơi."

Đô Đô giơ tay qua: "Cha."

Cảnh Thời đưa điện thoại đến bên miệng bé: "Để Đô Đô nói chuyện với anh."

Tranh thủ lúc Đô Đô nói chuyện điện thoại với Lộ Ý Trí, cậu nhanh chóng dọn dẹp xong đồ chơi bị bé làm loạn.

Đợi sau khi cậu dọn dẹp xong quay lại, Lộ Ý Trí đã tắt máy, cậu không nghĩ gì nhiều, bế Đô Đô đi mua socola.

Đợi họ mua đồ xong đi ra, Lộ Ý Trí đã đứng đợi họ ở cửa siêu thị.

Hôm nay anh không mặc đồ công sở, chỉ mặc bộ đồ thuần đen thoải mái, tư thế đứng thẳng như bút, ung dung đứng đó, tất cả ánh sáng như bị hút vào.

Phản ứng của Đô Đô còn nhanh hơn Cảnh Thời, chân ngắn bay nhanh chạy qua, thân thể nhỏ bé đầy thịt nằm sấp trên chân Lộ Ý Trí: "A a."

Cảnh Thời hơi mò tò: "Sao anh biết chúng tôi ở đây?"

Lộ Ý Trí bế Đô Đô vào lòng, cười híp mắt hôn bé, thuận miệng nói: "Đô Đô nói."

Cảnh Thời: "...."

Vừa rồi người qua đường chỉ thưởng thức và tò mò nhìn Lộ Ý Trí, bây giờ ba người đứng chung chỗ, đa số là kinh ngạc, bởi vì khung cảnh ba người đứng với nhau quá là hài hòa.

Không chỉ hài hòa, còn rất đẹp, lớn một cao quý, một đẹp, nhỏ đáng yêu mềm mại.

Cảnh Thời bị nhìn chịu không nổi, cúi đầu chạy trước.

Lộ Ý Trí nhéo bàn tay mũm mĩm của Đô Đô, cười nói: "Đô Đô mua gì rồi?"

Đô Đô lấy ra túi xách của mình cho anh xem, bên trong có một viên socola nhỏ đến mức gần như nhìn không thấy.

Bộ dáng Đô Đô như hiến vật quý, trông rất ngây ngô.

Lộ Ý Trí nhịn cười, nghiêm túc nói: "Cha mua socola cho Đô Đô à?"

"Dạ."

"Còn có gì khác không?"

Lộ Ý Trí từng điều tra nên biết sắp đến sinh nhật Đô Đô, hơn nữa mai là tết thiếu nhi.

Đô Đô giơ tay chỉ về phía siêu thị: "A!"

Giọng điệu đầy cáo trạng.

Vừa rồi lúc chọn đồ chơi, vì bé làm loạn đồ, Cảnh Thời dứt khoát không mua cho bé, đương nhiên chỉ tạm thời không mua.

"Cha không mua quà cho Đô Đô sao?"

Đô Đô mạnh dạn gật đầu.

Cảnh Thời ở đằng trước nghe thấy sắp tức chết: "Anh hỏi bé xem tại sao không mua cho bé."

Lộ Ý Trí cười nhìn cậu: "Đừng giận, lát nữa để cậu chọn nhà hàng."

Lời này vừa nói ra chẳng thấy gì, nhưng qua một lát Cảnh Thời mới kịp phản ứng lại--

Cậu hình như, được dỗ.

....

Ăn cơm xong, Lộ Ý Trí thuận miệng hỏi một câu: "Mai chuẩn bị làm gì?"

Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, nói: "Mai bên ngoài có rất nhiều người, chắc đi dạo chỗ gần nhà, dù sao bé gì cũng không hiểu."

Chỉ cần có ăn, thì vui vẻ.

"Tôi có thể đến không?"

"Đương nhiên có thể, nhưng bé rất nghịch."

Đô Đô vặn vẹo người, bộ dáng không hài lòng lắm.

Cảnh Thời chỉ đành sửa miệng: "Cha nói sai rồi, Đô Đô rất ngoan rất nghe lời."

Đô Đô há miệng cười, ngón tay ngắn mũm mĩm cầm viên socola đáng thương, tiếp tục giày vò đủ kiểu.

Bé luôn rất kiên nhẫn với chuyện ăn uống, thứ nhỏ như thế, bé có thể lột cả ngày.

Lộ Ý Trí gật đầu: "Được, sáng mai đến đón hai người."

Sau khi đưa Cảnh Thời và Đô Đô về nhà, Lộ Ý Trí nhận được điện thoại do ông cụ gọi đến.

"Tiểu Hiên là như thế nào?"

"Sai lầm trong công việc." Lộ Ý Trí vẫn là bốn chữ này.

Ông cụ rất rõ tính của Lộ Lập Hiên, vốn ông cụ không muốn quản, nhưng con trai lớn gọi điện thoại qua nói chuyện của Lộ Ý Trí với ông cụ.

"Nghe nói vì một người đàn ông?"

"Không có quan hệ gì với cậu ấy, do tự nó làm sai."

Thấy sự bảo vệ trong lời nói của anh, lòng nghi ngờ của ông cụ càng nặng hơn.

"Tiểu Ý, con làm gì cha cũng không quản, nhưng cha muốn biết, rốt cuộc con và người đàn ông kia có quan hệ gì?"

Mấy ngày nay ông cụ muốn tra lại lịch của Cảnh Thời, nhưng bị Lộ Ý Trí cố tình ngăn cản, nên không nhận được tin tức hữu dụng.

Lộ Ý Trí im lặng, hiển nhiên không muốn tiết lộ.

Ông cụ không truy hỏi, vì ông cụ rõ ràng nhất tính tình của con trai, biết hỏi cũng không ra.

"Tiểu Hiên bị con đánh nhập viện, con có rảnh thì đi thăm nó."

Lộ Ý Trí vâng một tiếng, không để ý.

Ông cụ nghĩ rồi nghĩ, vẫn nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ý, những cái này cũng không là gì, nhưng đứa nhỏ kia, con có thể dắt về cho cha gặp không?"

"Đó là con của người khác, con không có quyền lợi làm thế."

Ông cụ rất cố chấp: "Mai là tết thiếu nhi, con tặng quà cho đứa nhỏ, cha từ xa nhìn một cái."

Nhưng Lộ Ý Trí lòng dạ sắt đá, không hề để tâm sự thiết tha của ông cụ vào trong lòng, vô tình tắt máy.

Ông cụ: "...."

Lộ Ý Trí im lặng chốc lát, nói với tài xế một câu: "Đi bệnh viện."

Lâm Hướng Văn và tài xế cùng nhau đến, lúc này đang ngồi ở phó lái, chuyện mấy ngày nay hắn cũng biết gần hết.

"Cậu Lộ nhập viện? Có làm gì cậu ta đâu."

Lộ Ý Trí nhếch môi, cười lạnh không ra tiếng.

Lộ Hoằng Nghị và Lộ Lập Hiên làm như vậy, vì để vãn hồi chút thể diện, dù sao bị thông báo tạm thời cắt chức với cả công ty, với người nhà họ Lộ mà nói, về thể diện thì không dễ coi cho lắm.

Nhưng Lộ Ý Trí không muốn phối hợp với họ.

Phòng bệnh của Lộ Lập Hiên ở khu vip, gã chỉ bị thương một chút, thay vì nói trị bệnh, còn không bằng nói là đến chiếm dụng tài nguyên.

Lúc Lộ Ý Trí vào, trong phòng bệnh rất sôi nổi.

Lộ Hoằng Nghị ngồi trên sofa, nét mặt rất khó coi, mà Lộ Lập Hiên ngồi ở bên khác, kéo tay Thiệu Thanh nói chuyện.

Thiệu Thanh rủ mắt, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời.

Vừa thấy Lộ Ý Trí, ba người đồng loạt nhìn qua, nét mắt đều rất đặc sắc.

Lộ Ý Trí tuy cười, nhưng trong ánh mắt lại không có độ ấm.

"Anh cả cũng ở đây?"

Lộ Hoằng Nghị đứng lên, bình tĩnh nói: "Tiểu Hiên có hơi khó chịu, anh không yên tâm, nên bảo nó đến đây quan sát mấy ngày."

Lộ Ý Trí lướt nhìn mặt ba người, lúc đến Thiệu Thanh, anh cố ý ngừng lại mấy giấy.

Lâm Hướng Văn vừa khéo đẩy cửa vào, chuyển một tờ đơn vào tay Lộ Ý Trí.

Nét mặt Lộ Lập Hiên hơi đổi.

Lộ Ý Trí nhìn sơ qua, rồi nhìn Lộ Lập Hiên hỏi: "Chân còn đau?"

Trong mắt Lộ Lập Hiên nhanh chóng lướt qua một tia tức giận, nhưng cũng không dám nói gì, buồn bực nói: "Đã đỡ hơn rồi."

Lộ Ý Trí gật đầu, bình tĩnh nói: "Nếu đã thế, vậy nên xuất viện về nhà, ở đây chiếm phòng bệnh, bị truyền ra người ta sẽ nói nhà họ Lộ chúng ta không biết chừng mực."

Lộ Lập Hiên sững sờ, gã vốn cho rằng lần này chú nhỏ đến để vỗ về gã, kết quả thế mà bảo gã xuất viện?

Vì cái loại mặt hàng như Cảnh Thời?

Lộ Hoằng Nghị nhanh chóng đứng lên: "Tiểu Ý, không nghiêm trọng vậy chứ, ai dám nói nhà họ Lộ chúng ta đúng không?"

Lộ Ý Trí nhìn ông, nhả ra từng chữ nói: "Anh cả, anh từng nói, không thể để người khác xem chuyện cười nhà họ Lộ chúng ta."

Lộ Hoằng Nghị: "...."

Bầu không khí cứng nhắc, đã đến lượt trợ lý Lâm Hướng Văn lên sân khấu rồi.

Lâm Hướng Văn tiến lên một bước, cười nói: "Ngài Lộ, cậu Lộ, sếp chúng tôi đã nói với người của bộ phần nhân sự, đợi vết thương của cậu Lộ lành rồi thì có thể về công ty, chỉ cần trừ ba tháng lương là được."

Với nhân viên bình thường mà nói, trừ lương là trừng phạt, nhưng với Lộ Lập Hiên mà nói, chẳng khác gì không phạt.

"Qua lần này, dù sau này cậu Lộ được thăng chức, cũng sẽ không có ai nhiều lời nói ra nói vào."

Lời hắn nói như giọt nước không tiếng động rơi trên mặt nước, sắc mặt Lộ Hoằng Nghị và Lộ Lập Hiên chậm rãi khôi phục.

Chỉ có Thiệu Thanh nét mặt trầm tư.

Tình hình sáng nay lướt douyin, người thì chậm tay không giành được set quà TQTP, người thì chỗ tui không ai giành, hàng còn tồn đống, người thì sau khi mua xong mới phát hiện ra khi mua full set thì sẽ tặng hình được lăn con dấu Tạ Liên Hoa Thành, nhưng không phải tiệm nào cũng có. Tui rơi vào trường hợp hàng tồn đống và tiệm không nằm trong danh sách có con dấu, đành ngậm ngùi thiếu vậy. Tui còn thấy có tiệm đang chạy chương trình set quà Ma Đạo cơ, nhưng kết thúc vào ngày 16/1 rồi.











Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.