Giang Miểu phơi quần áo xong, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lại hâm nóng cơm và đồ ăn, rồi nằm trên sofa nghịch điện thoại một lúc lâu, suýt chút nữa là ngủ thiếp đi mới nghe thấy từ cổng truyền đến một tiếng bíp.
Cậu phấn khởi giấu kĩ quà rồi lon ton chạy tới: “Anh tan làm rồi à? Vậy tôi đi dọn cơm nhé? Hôm nay ăn cá mè hấp, tôi còn dùng đầu cá để nấu canh nữa.”
“Ừ”
Đoàn Hàm có vẻ không hứng thú lắm, chỉ đáp lời một câu liền xong.
“?”
Người đàn ông này hôm nay làm sao vậy? Là công ti phá sản hay là bị người phụ nữ nào đá mà anh ta có vẻ ủ rũ thế?
Giang Miểu đứng bên cạnh nhìn trộm hắn, quét tới quét lui mấy lần, cậu vốn dĩ muốn hỏi, nhưng sau đó lại nghĩ mối quan hệ của hai người có vẻ không thân thiết đến vậy, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
“ Ông chủ, ngày mai có kế hoạch gì không?”
Cậu thay đổi chủ đề, lần trước Đoàn Hàm không cho cậu gọi hắn là Đoàn tổng, cậu nghĩ một chút liền đổi thành hai chữ này, tuy rằng nghe có vẻ không có gì khác biết. “ Hôm nay tôi mới phát hiện ra dạo này có một bộ phim khoa học viễn tưởng, xem ra rất thú vị, hay là ngày mai tôi mời anh đi xem phim? Bận cả một tuần rồi vừa hay thư giãn một chút.”
Xem phim?
Đoàn Hàm hơi nhướng mắt ngạc nhiên.
Anh biết thường có đồng nghiệp nam trong công ty mời các cô gái đi xem phim, nhưng chưa bao giờ nghe nói về việc hai người con trai rủ nhau đi xem phim, bình thường không phải đều hẹn nhau đi chơi game sao?
Đoàn Hàm không thường xem phim, nhưng nếu Giang Miểu hỏi anh vào lúc khác, anh sẽ cố gắng suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, nhưng là ngày mai...
Hắn mím môi: “ Xin lỗi, ngày mai tôi có hẹn, khả năng không đi xem được.”
“ Không sao, không sao” Giang Miểu xua tay. Cậu cũng không phải thật sự muốn hẹn Đoàn Hàm đi xem phim, chẳng qua chỉ muốn mời anh một bữa cơm sau đó tặng quà cho hắn để bày tỏ lòng biết ơn trang trọng chút mà thôi.
Chẳng qua, Đoàn Hàm nhìn có vẻ không gần nữ sắc, cũng là kiểu nam nhân không hiểu phong tình, cuối tuần vậy mà có hẹn, có lẽ nào cùng cô gái nhỏ hẹn hò?
Tuy rằng cậu mới là chính cung, nhưng nếu Đoàn Hàm muốn phát triển mối quan hệ khác, Giang Miêu nhất định sẽ hỗ trợ hắn bằng cả hai tay hai chân!
“Ông chủ” Cậu hóng hớt hỏi: “ Ngày mai người có hẹn với anh có phải là con gái không?”
Đoàn Hàm: “... ừm.”
Còn là thật!!
Nhìn vẻ mặt ngập ngừng của Đoàn Hàm, không biết chừng có kịch hay!
“Thế nào, trông cô ấy có đẹp không? Tính cách như thế nào? Gia đình có hợp với anh không?” Giang Miểu phấn khích như một cẩu độc thân trong ký túc xá đại học khi nghe tin bạn cùng phòng của mình đi hẹn hò, ngay lập tức trở thành chuyên gia tình cảm: “"Gia đình có tệ hơn một chút cũng không sao, miễn là cô ấy tử tế và giản dị, không phải là một người phụ nữ coi trọng tiền bạc là được rồi".
“Tôi chưa gặp cô ấy, không biết cô ấy trông như thế nào, cũng không biết tính cách, còn gia cảnh và điều kiện của cô ấy so với tôi không khác nhau mấy.”Đoàn Hàm không biết lấy nghị lực từ đâu ra, trong lòng có chút bất lực, “ Không phải loại hẹn hò đó, em đừng nghĩ lung tung nữa, chỉ là hợp tác kinh doanh bình thường thôi."
Giang Miểu nghe vậy bật cười: “ Làm gì có chuyện lên lịch hợp tác kinh doanh vào cuối tuần chứ. Là cô ấy hẹn anh hả? Cô ấy đang theo đuổi anh sao?”
“ Cũng không phải.” Đoàn Hàm càng nói càng xấu hổ, anh nhanh chóng đổi chủ đề: “ Tôi đói quá, mau đi ăn cơm thôi.”
“Hahaha, được rồi.”Giang Miểu dừng chủ đề một cách khôn ngoan," Anh rửa tay rồi ngồi kia đợi tôi chút.”
Không nghĩ tới ông chủ nhỏ còn biết thẹn thùng, đáng yêu quá.
Trời ơi, cậu cũng muốn có một tình yêu ngọt ngào như vậy.
Giang Miểu nghĩ đến hơn 20 năm độc thân của mình liền muốn rơi lệ.
Sau khi ăn xong, Giang Miểu thu dọn bát đĩa, bỏ vào bồn rửa bát để rửa thì quản gia đột nhiên gọi tới.
Cậu vừa nhìn thấy tên người gọi tới liền sợ hãi nhìn xung quanh, phát hiện Đoàn Hàm đã lên lầu đọc sách mới nghe điện thoại. Giống như một tên trộm cậu hạ thấp giọng hỏi: “ Sao đột nhiên lại gọi cho tôi? Có việc gì à?”
“ Tiểu thư” giọng của quản gia còn giống một tên trộm hơn cậu, “ Bà chủ vừa gọi cho tôi bảo hẹn ngài tối mai đến khách sạn Vinh Hoa ăn cơm. Phòng bao đã được đặt xong, ngài tuyệt đối đừng đến muộn. "
Phu nhân mà cô ấy đang nói đến chính là mẹ của Giang Miểu. "Sao mẹ tôi về đột ngột vậy? Không phải bà ấy mới đến thăm Bắc Ireland vài ngày trước sao?" Giang Miểu sửng sốt, “Sao lại còn hẹn tôi ra ngoài ăn tối nữa chứ?”
Lúc Giang Miểu xuyên qua, đúng lúc cha mẹ của nguyên thân đi du lịch nên ở nhà chỉ còn lại quản gia và người hầu, tự nhiên cậu có thể tuỳ ý. Nhưng mẹ của nguyên thân trở về liền không thể giống như vậy. Nói chuyện với thân phụ mẫu, cậu chỉ cần ngồi đó vừa mới bắt đầu không phải liền lộ bí mật sao?
May mắn thay, quản gia đã nhanh chóng trấn an cậu: “ Chưa ạ, phu nhân vẫn chưa về. Tôi đoán có khả năng ngày mai phu nhân xuống máy bay, hay là trước tiên hôm nay ngài cứ chuyển về nhà, giả bộ ngài vẫn là dáng vẻ đó.”
“Vậy thì không cần, chỉ cần bảo tôi đang ở nhà một người bạn là được.”
Giang Miểu mới không muốn về chịu khổ sớm như vậy, dù sao duỗi cổ ra là một con dao, không phải dao cũng là đao, con dao này còn không giữ lại ngày mai nữa.
Cậu nghiến răng: “ Được, tôi đã biết, chút nữa cô gửi địa chỉ vào điện thoại cho tôi đi, đúng rồi mấy giờ đi vậy? Mười giờ trưa đúng không, được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Giang Miểu đột nhiên lộ vẻ buồn bực.
Cậu có thể đã hiểu được tâm trạng của ông chủ Đoàn. Cuối tuần tốt đẹp, không ở nhà ngủ đến 10 giờ mới dậy, nằm như xác chết mà chơi game, cứ phải đi ra ngoài ăn cơm là có bệnh gì vậy?
Thảo nào khi về thì ông chủ bơ phờ, cứ như bị yêu tinh hút khô. Ban đầu cậu còn đồng tình, hâm mộ nữa, quay đầu cái phúc lợi này lại chuyển lên người cậu, còn không phải cùng em gái xinh đẹp ăn tối, mà là hẹn đi ăn với thân mẫu…
Giang Miểu thở dài, cậu không biết ngày mai có nên trở về không, nói không chừng chiều mai mẹ cậu nổi trận lôi đình lôi cổ cậu về nhà, khi đó hợp đồng giữa cậu và ông chủ Đoàn liền kết thúc rồi, những món quà chất đống trong nhà kia cũng không biết đến khi nào mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định bây giờ liền đem đi tặng.
“ Cốc, cốc cốc” Cậu áp một tai vào cửa, sau khi gõ cửa một bên ngập ngừng hét lớn, một bên thì cẩn thận lắng nghe những gì xảy ra bên trong: “ Ông chủ? Anh ngủ chưa?”
Qua một lúc, trên sàn vang lên tiếng sột soạt, Đoàn Hàm mở cửa, trên cổ quấn một chiếc khăn tắm, đầu tóc và cơ thể được bao phủ bởi một lớp nước sương mờ, làm ướt bộ đồ ngủ mỏng, bám sát cơ thể, lộ ra đường nét mờ ảo của cơ bụng.
Hắn cho rằng có việc gì đó: “ Làm sao vậy?”
Mắt của Giang Miểu vừa nhìn xuống dưới lập tức nhìn thẳng, vô thức xoa xoa cái bụng mềm mại của mình, “ Ò, không có việc gì, tôi đến để đưa cho anh cái bụng——uiiii…, nói nhầm rồi, tôi mang cho anh một món quà nhỏ.”
Vừa nói cậu vừa hấp tấp từ sau lưng lấy ra một cái khung tranh 15 inch, lật lại nhìn, trên đó vẽ một con vịt nhỏ đáng yêu, cái miệng dẹt dẹt vàng vàng, hai cánh nhỏ thu vào hai bên bụng, trên thân còn đeo một cái túi nhỏ hình vịt Donald.
Bên cạnh còn có bốn chữ: Có tiền! Có tiền!
Đoàn Hàm vừa nhìn thấy, không biết nên khóc hay nên cười
Giang Miểu giải thích: “ Anh đừng ghét bỏ nó ha, là tôi tự tay vẽ đấy.”
Cậu đã rất lâu rồi không vẽ, sau khi chạm vào bảng và bút bức tranh đầu tiên liền đem tặng Đoàn Hàm.
Ngoài cái này ra, cậu còn lấy ra từ túi ra một cái túi thơm tinh xảo, đưa cho Đoàn Hàm: “ Cái này cũng cho anh.”
Đoàn Hàm cầm lấy, thấy bên ngoài chiếc túi màu be, trên đó có thêu một vài bông hoa rất tinh xảo.
Hắn tuỳ ý nói: “Thêu cho tôi?”
Nói xong liền mở ra, bên trong túi được đánh dấu bằng một nhãn nhỏ, bên trên viết tên tiếng Anh của Bulgaria.
Đoàn Hàm: “...”
Hắn ho một chút, làm như không có chuyện gì xảy ra, tách nó ra, vừa nhìn, bên trong hoá ra là trà Darjeeling- một hương thơm trung tính nổi tiếng của Bulgaria.
“Sao tự nhiên em lại nhớ tới tặng quà cho tôi vậy?”
Đoàn Hàm có chút ngạc nhiên, kể ra thì, đây là lần đầu tiên có người tặng nước hoa cho hắn, thường thì không phải con trai thường tặng những món như là khuy măng sét, ví tiền, đồng hồ,... sao? Sao cậu nhóc này không đi theo con đường bình thường vậy…
“ Cảm ơn anh đã hào phóng mà thu lưu tôi, tôi muốn mua một cái gì đó để cảm ơn anh. Nói ra thì, tôi tưởng một ông chủ như anh khi tham dự các một sự kiện kinh doanh hay các sự kiện khác sẽ cần dùng nước hoa?
Giang Miểu cũng là lần đầu tiên tặng quà cho người trong giới kinh doanh, thượng lưu như thế này. Cậu cẩn thận nhìn biểu cảm của Đoàn Hàm, cũng không biết bản thân có phải hay không đã dẫm phải mìn. “ Có đôi lúc, tôi có thể ngửi thấy trên người anh có một chút hương thơm, tôi còn cho rằng anh sẽ không bài xích món quà này cơ.”
“... Đó là mùi sữa tắm.” Đoàn Hàm bất lực nói: “ Mấy thứ này đều là dì giúp tôi mua, bà ấy thích mấy thứ đồ có mùi hương như vậy.”
Bản thân anh chưa từng dùng nước hoa, không nghĩ tới lại gây ra sự hiểu nhầm như vậy.
“ Ò, ò, ò, hoá ra là như vậy à” Giang Miểu có chút xấu hổ, bàn tay dừng lại giữa không trung không biết lên duỗi ra hay rút lại. Cậu do dự một lúc: “Nắp vẫn chưa được mở, nếu anh không thích, thì mai tôi đem trả lại nhé.”
Tay Đoàn Hàm cứng đờ.
“ Không cần” Hắn từ từ gấp cái túi thơm lại bỏ vào trong túi, mỉm cười: “ Mặc dù tôi không hay dùng, nhưng mà trong một số trường hợp tiệc tùng vẫn có thể sẽ dùng đến. Cảm ơn, tôi rất thích.”
“ Nếu dùng được thì tốt quá!” Tuy nước hoa không phải đặc biệt đắt, nhưng tặng quà điều quan trọng nhất không phải là tấm lòng của người tặng, mà là cho dù người được tặng có thích hay không, quà tặng có thể phát huy hết công dụng chính là tốt nhất.
“ Đúng rồi ông chủ, không phải ngày mai anh có hẹn sao?” Giang Miểu vẫn không quên giúp anh bày mưu tính kế “ Tẹo nữa anh có thể thử mùi này. Nếu như không khó ngửi, ngày mai liền xịt nó đi gặp cô gái kia”.
Đoàn Hàm: “…”
Đúng là chạm trúng chỗ đau. ( Nguyên văn là 真是哪壶不开提哪壶 không biết dịch có đúng nghĩa không, bạn nào biết cmt cho mình nhé)
Nhưng đôi mắt của Giang miểu vẫn háo hức mà nhìn, không biết nên khóc hay nên cười, hắn không nói ra nổi lời từ chối: “ Tôi biết rồi, lát nữa sẽ thử.”
“ Được rồi, ông chủ ngủ ngon!”
Giang Miểu tặng xong quà, tảng đá lớn trong tim cũng rơi xuống, trở về phòng một cách nhẹ nhàng.
Đoàn Hàm đóng cửa lại, đặt lọ nước hoa trước bàn làm việc, cùng với những cuốn sách xếp trên kệ bên cạnh càng có vẻ không phù hợp.
Hắn lặng lẽ ngồi trên ghế, ánh mắt rơi vào lọ nước hoa bằng thủy tinh, do dự nửa ngày, hắn mở nắp, xịt nhẹ vào không khí.
Trong khoảnh khắc nước hoa bay từ bình ra mang theo một cỗ mùi hương đầy kích thích, nhưng sau hai giây, chỉ còn lại một mùi thơm thoang thoảng trong không khí.
Nó không giống với khái niệm nước hoa mà hắn nghĩ. Lớp hương đầu của trà Darjeeling giống như hương thơm tươi mát của vỏ cam khi vừa mới bẻ ra, sau một thời gian nó có mùi giống như trà ô long pha lạnh, mang chút chua nhẹ tạo cảm giác tươi mát.
Mùi vị không khó ngửi, nhưng…
Có vẻ như nếu dùng trên người Giang Miểu sẽ càng phù hợp hơn.
Đoàn Hàm ngửi một chút, sau khi xác nhận được điều đó thình lình lộ ra một cái cười mỉm