Chương trước
Chương sau
Nó giống như bánh răng vận mệnh đã chuyển động đến quỹ đạo chính xác, cuối cùng Thẩm Ý vẫn dẫn Giang Ngộ về nhà.

Tuy rằng trong lòng Tô Uyển Dung rất khó chịu nhưng ai bảo Thẩm Ý lại thích cơ chứ, cho nên bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Ngộ quang mình chính đại ôm chăn đi vào phòng của Thẩm Ý.

Nhưng thật ra, Thẩm Ý đã dẫn Giang Ngộ về nhà vào buổi tối của tết Nguyên Đán, thừa dịp Thẩm Phục Sinh cùng Tô Uyển Dung chưa trở về mà ngủ lại một đêm rồi đi, hơn nữa đêm đó hai người cũng chỉ đơn thuần đắp chung một cái chăn nói chuyện phiếm hết đêm, căn bản không có tiến thêm một bước nào cả. Kết quả ngày hôm sau Giang Ngộ trực tiếp kéo vali nói muốn tới nhà họ Thẩm ở.

Cho đến khi Tô Uyển Dung về nhà thì thấy Giang Ngộ đang bám dính đi theo phía sau Thẩm Ý, lúc đó bà còn tưởng mình đang nằm mơ, bà dụi dụi đôi mắt, sau nhiều lần xác nhận bà trở tay cầm lấy chổi lông gà trong tay người hầu, trước khi mọi người kịp phản ứng bà đã đánh xuống người Giang Ngộ, ngay cả đầu chổi cũng bị đánh gãy.

Thẩm Ý đau lòng che chở cho Giang Ngộ ra phía sau mình.

Ba người trong phòng khách dùng loại tư thế "Diều hâu bắt gà" đầy buồn cười chạy đông chạy tây.

Thẩm Phục Sinh vừa bước ra khỏi thư phòng, hai bên thái dương đã giật nảy lên, ông vội vàng chạy tới ngăn cản Tô Uyển Dung, còn khuyên nhủ bà: "Tiểu Giang tới nhà chúng ta ở hai ngày, bà đây là đang làm cái gì vậy?"

Tô Uyển Dung nhìn Thẩm Phục sinh, ánh mắt kia giống như đang nhìn kẻ phản đồ vậy.

Thẩm Ý lặng lẽ dẫn Giang Ngộ về phòng.

Trước mặt người ngoài thì còn tốt, nhưng chỉ cần hai người ở riêng một chỗ, Giang Ngộ lại bắt đầu động tay động chân với Thẩm Ý.

Hắn ôm Thẩm Ý vào trong ngực, hôn xuống sườn mặt, môi, vành tai..... của người thanh niên.

Thẩm Ý giơ tay che miệng Giang Ngộ, há mồm thở dốc.

Cậu móc di động ra đánh chữ.

[Anh có đau không?]

Giang Ngộ xoay người vén áo của mình lên để lộ ra tấm lưng trắng nõn, đường cong xinh đẹp uyển chuyển, nhưng trên phần lưng kia lại có một vết thương đỏ sậm.

"Không sao, không đau lắm."

Thẩm Ý mím môi, buông bàn tay muốn vuốt ve vết thương kia xuống, cậu lại tiếp tục đánh chữ.

[Còn chuyện này nữa][Vì sao ba của em lại đứng về phía anh vậy?]

Giang Ngộ nheo mắt, hắn đè lên người Thẩm Ý, nói: "Muốn biết sao?"

Thẩm Ý gật đầu.

"Vậy hôn anh đi."

Thẩm Ý không chút do dự vòng tay qua cổ Giang Ngộ, đồng thời nhón chân, để đôi môi mình bao trùm lên hai cánh môi mỏng lạnh lẽo kia, động tác của cậu rất mạnh dường như là va vào chứ không phải hôn.

Một mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng của cả hai, Giang Ngộ cũng không kêu đau, mặc kệ động tác trúc trắc của cậu.

Nhưng khi Thẩm Ý vừa mới buông lỏng miệng, lại bị người đàn ông ôm eo ném lên trên giường.

"Bé con, anh muốn em."

Hắn đã lâu không chạm vào Thẩm Ý, nghĩ đến đây xương cốt đều thấy ngứa.

Thẩm Ý: "......"

Hiện tại về phương diện này Thẩm Ý không có nhu cầu, hơn nữa bây giờ còn là ban ngày ban mặt, không thích hợp nói chuyện tuyên dâm.

Cậu dùng chân đạp lên đùi của người đàn ông, kiên định lắc đầu.

Con ngươi Giang Ngộ sáng rực, nhưng lại chỉ giống như con mèo cọ loạn ở trên cổ của Thẩm Ý: "Vậy em cho anh xem một chút."

Dứt lời liền nắm lấy cạp quần của Thẩm Ý, một đường kéo rớt xuống dưới.

Thẩm Ý cảm thấy phía dưới của mình chợt lạnh, điều hoà trong phòng vẫn đang mở nhưng cậu theo bản năng run lên một cái, cậu nằm úp sấp, đôi tay yếu ớt ôm lấy đầu Giang Ngộ.

Cơ thể bất giác hưng phấn cả lên.

Giang Ngộ liếm liếm khoé miệng cậu trấn an, một bên cùng cậu hôn môi, bàn tay từ dưới vạt áo chui vào trong, dùng lòng bàn tay ấm áp bao trùm lấy bộ ngực. Hơi thở của Thẩm Ý dồn dập không đều, cậu bị hôn đến choáng váng đầu óc.

Giang Ngộ qua loa chơi đầu vú của Thẩm Ý, hắn dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt hai bên cánh hoa. Đầu tiên dùng ngón tay day cho nó mềm ra sau đó kẹp lấy hạt châu giấu bên trong, dùng lòng bàn tay ma sát với hạt châu mềm mịn.

Trong lòng Thẩm Ý thấp thỏm lại khẩn trương, thần kinh theo đó căng như dây đàn, đèn trên trần nhà như đang đung đưa từ bên này sang bên kia, cậu mơ màng rồi lại tỉnh táo, người đàn ông đang đè trên người cậu mang theo một loại ảo giác khiến cậu cảm thấy mình đang bị một loài động vật máu lạnh bắt được, cảm giác lạnh lẽo kề sát phía sau lưng.

Bàn tay Giang Ngộ trượt xuống, ở giữa hai bên cánh hoa bắt đầu rỉ ra nước, hắn dùng đầu ngón tay quệt dâm thuỷ tỉ mỉ bôi lên bên ngoài miệng huyệt, khiến cho toàn bộ hoa huyệt từ trong ra ngoài đều dính đẫm nước dâm.

Gương mặt Thẩm Ý đỏ lên, hai mắt trong veo bắt đầu mê loạn.

Giang Ngộ chọc ngón tay thon dài của mình vào trong, hai người đã lâu không làm tình khiến cho hoa huyệt của Thẩm Ý đều thu hẹp lại giống như lần đầu tiên chưa khai phá, hắn thong thả đâm rút ngón tay, hoa huyệt dần dần bị đâm mở, từng luồng dâm thuỷ theo đó chảy ra ngoài, giống như nước hoa bị nghiền nát chảy vào trong tay Giang Ngộ.

Thẩm Ý ôm cổ Giang Ngộ, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào người đàn ông, trong mắt hiện lên vài tia động tình, cậu cắn môi dưới, cổ họng bị điều hoà thổi có chút ngứa, khoái cảm đã lâu chưa hưởng qua giờ đây như thuỷ triều ập tới.

Giang Ngộ kiên nhẫn nong rộng, thẳng đến khi hoa huyệt có thể nuốt vào hết một ngón tay, hắn mới hạ quyết tâm đút ba ngón tay vào bên trong, hoa huyệt chặt khít bị khuấy động phát ra tiếng òm ọp, dâm thuỷ chảy loạn ra ngoài, từ miệng huyệt chảy xuống ga trải giường, để lại những dấu vết ái muội.

Hai mắt Thẩm Ý trừng lớn, cậu bị Giang Ngộ đè xuống, hai chân run rẩy vắt ở trên cánh tay người đàn ông, dưới eo cậu có đặt một chiếc gối mềm, cứ như vậy trơ mắt nhìn Giang Ngộ cởi quần áo, đỡ lấy dương vật lớn của chính mình nhắm thẳng miệng huyệt thúc vào trong.

Phựt một tiếng.

Quy đầu giống như vũ khí sắc bén, hung hăng tách mở đôi môi đang mấp máy kia.

Thẩm Ý đang đứng ở ranh giới giữa khoái cảm và đau đớn, cơ thể không nhịn được run rẩy.

Trong phòng trừ bỏ tiếng điều hoà thổi gió, còn lại không có bất kỳ tiếng vang nào khác.

Hai bên thái dương của Giang Ngộ nổi lên gân xanh. Dương vật bị huyệt thịt non mềm cắn chặt quá mức, lực cản đi vài lại rất lớn, hai khuỷu tay của hắn kẹp chặt lấy chân Giang Ngộ, tách rộng sang hai nên, vòng eo cong về phía trước, chậm rãi đẩy côn thịt đi vào miệng huyệt đang mấp máy.

Hắn cảm nhận rất rõ ràng thân thể này giống như ruộng cạn, đột nhiên có một dòng nước mát lạnh phun ra, dòng nước này chảy về các ngóc ngách hẻo lánh, xoa dịu cơn khát khô, xua tan bóng tối.

Thẩm Ý ngửa cổ, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, côn thịt trong cơ thể gần như đã đi được hết vào bên trong, không đợi cậu kịp thở dốc đã điên cuồng thọc vào rút ra, huyệt thịt theo tiết tấu mà mút chặt lấy dương vật, mỗi một lần rút ra đều kéo theo cả ra ngoài.

Giang Ngộ quen thuộc với cơ thể của Thẩm Ý nhất, hắn thở hổn hển nằm sấp trên người Thẩm Ý, để cho toàn bộ huyệt đạo non mềm cắn chặt lấy côn thịt, để nước dâm thấm ướt toàn thân, mà huyệt thịt ẩm ướt mỗi một lần quy đầu thúc sâu vào trong xung quanh vách thịt đều bị gân xanh cọ xát mài qua.

Thanh niên dưới thân lơ đễnh đuổi theo từng động tác của hắn, da thịt trắng nõn chậm rãi chuyển thành màu hồng nhạt, những chỗ khớp xương nổi lên càng đỏ hơn.

Động tác dưới háng của Giang Ngộ vẫn không ngừng, thay đổi góc độ liên tục mà đụ vào mật huyệt, lực độ rất lớn, tư thế ra vào rất tàn nhẫn, giống như muốn biểu đạt ý nghĩ bao lâu nay của mình ra ngoài.

Các đường nét trên khuôn mặt bởi vì tình dục mà trở nên yêu dã câu dẫn người hơn, tóc mái bởi vì tốc độ ra vào rất nhanh nên rơi vãi xuống trước trán, nhìn có vẻ xinh đẹp lại lười biếng.

Thẩm Ý ngơ ngác đặt ánh mắt lên trên người hắn.

Giang Ngộ cong khoé miệng, cúi người xuống, hỏi: "Đẹp sao?"

Thẩm Ý bị đụ đến ngoan, nghe hỏi vậy liền gật đầu một cái.

"Muốn hôn không?"

Thẩm Ý lại gật đầu, cậu nhìn ra được trong mắt người đàn ông này hiện lên sự vui sướng thật lớn cùng với hưng phấn.

Giây tiếp theo Thẩm Ý bị Giang Ngộ bế lên, ôm ở trong ngực, nơi kết hợp ở phía dưới bởi vì tư thế thay đổi mà dương vật đâm đến càng sâu, đâm mở cổ tử cung, khiến cho Thẩm Ý kịch kiệt run rẩy, da đầu tê dại cùng khoái cảm đổ dồn tới, chui đến các góc trong cơ thể.

Cậu khó nhịn mà rầm rì một tiếng, sau đó cổ bị Giang Ngộ giữ lấy, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên vừa vặn dâng đôi môi đỏ hồng lên theo.

Tiếng nước chậc chậc cùng với tiếng thân thể va chạm quanh quẩn ở trong căn phòng.

Môi Thẩm Ý bị Giang Ngộ ngậm ở trong miệng, bốn cánh môi cọ xát trao đổi lẫn nhau, chiếc lưỡi dài của người đàn ông cạy mở hàm răng vốn đang khép mở kia, thẳng tắp cuốn lấy đầu lưỡi ướt át bên trong.

Cậu bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Phục Sinh cùng Tô Uyển Dung vẫn còn ở dưới lầu, một loại kích thích xúc cảm đột nhiên đánh úp khiến cho cậu không kìm lòng được mà sinh ra loại cảm giác phức tạp, vừa kháng cự lại vừa hưởng thụ.

"Thật ngọt, bé con của anh ngọt quá." Giọng nói của Giang Ngộ vang lên, "Là do em ăn đường sao?"

Thẩm Ý lắc đầu, điều hoà thổi ra hơi nóng quét qua cơ thể nóng hổi của cậu, cả người cậu chảy mồ hôi ròng như vừa mới được vớt ra từ trong nước.

Giang Ngộ dường như có thể chia ra rất nhiều tinh lực, một bên dùng côn thịt đụ cái huyệt lẳng lơ kia, một bên cùng Thẩm Ý hôn môi, thậm chí còn có thể nhàn rỗi giúp Thẩm Ý cởi cái áo sơmi ướt đẫm của cậu xuống.

Cả hai người gần như trần trụi, làn da dán nên nhau, hô hấp dồn dập kịch liệt.

Thẩm Ý giống như một con cá nhỏ bị sóng đánh lên bờ, cả người yếu ớt xụi lơ, thừa nhận từng cú thúc mạnh tràn trề khoái cảm.

Hai mắt cậu bất lực mở to, đồng tử co rút mạnh, cánh tay ôm chặt lấy lưng Giang Ngộ, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới phía sau lưng Giang Ngộ còn bị thương, nên chỉ có thể hướng lên trên ôm lấy cổ người đàn ông, không ngừng cọ cọ vào cổ hắn.

Côn thịt căng cứng hung hăng đút vào trong âm đạo, cuối cùng cổ tử cung non nớt mềm mại cũng bị mở ra.

Trong miệng Thẩm Ý phát ra tiếng "Ha hả" thật to, chất xúc tác trong nháy mắt truyền khắp các ngóc ngách, phùn phụt sôi trào, cậu nằm bất động trong lồng ngực người đàn ông, giống như người cậu bị đóng đinh bởi gậy thịt, chỉ có thể dính ở bên người hắn.

Côn thịt phía dưới hung hăng cắm vào miệng tử cung, khiến cho miệng tử cung thất thủ chỉ có thể mở rộng để gậy thịt tiến vào bên trong, hai cánh môi bên ngoài bị đụ đến bật ra, hoàn toàn chết lặng tách sang hai bên, xung quanh miệng huyệt dường như trong suốt, nguyên cây côn thịt to lớn đều cắm hết trong hoa huyệt, nước dâm phun ra bên ngoài theo quy đầu chảy dọc thân dương vật, nhưng côn thịt vẫn cắm bên trong tử cung không chịu rút ra, miệng tử cung lại mút chặt lấy côn thịt khiến cho một giọt cũng không có cách nào rơi xuống đất.

Giang Ngộ thoả mãn thở ra một hơi, hắn ôm chặt lấy Thẩm Ý vào trong ngực, giống như đang biểu thị công khai chủ quyền, cũng giống như dã thú lưu lại dấu vết thuộc về chính mình, càng sâu càng tốt, tốt nhất là cả đời đều không xoá đi được.

"Tôi rất nhớ em, bé con của tôi." Giang Ngộ liếm mồ hôi trên tóc mai của Thẩm Ý, nhẹ giọng nỉ non: "Tôi thật sự rất nhớ em."

Bên tai Thẩm Ý ong ong, giọng nói của người đàn ông giống như thuỷ triều từ phương xa vọng tới, nện vào màng nhĩ, rõ ràng đến mức khiến lòng cậu loạn cả lên. Đồng thời lại có một tiếng "đinh" vang lên, từ tận sâu dưới đáy lòng như có thứ gì đó bị cạy mở ra.

Cậu nhìn cái miệng không ngừng khép mở của Giang Ngộ, một hàng chữ trịnh trọng được nói ra.

"Anh sẽ yêu em, sớm sớm chiều chiều, vĩnh viễn không ngừng nghỉ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.