Thẩm Ý cầm quần áo không nhúc nhích.
Quý Nguyệt thúc giục nói: "Xảy ra chuyện gì sao? Đi thay quần áo nhanh đi, đổi xong em mang anh đi."
Cô còn chưa dứt lời Thẩm Ý đã duỗi tay cầm lấy tờ giấy, ở trên mặt giấy viết xuống mấy chữ.
[Như vậy sẽ liên luỵ đến em, hơn nữa còn có cả nhà họ Quý phía sau em nữa.]
Quý Nguyệt cụp mắt đối diện với đôi con ngươi trong veo của Thẩm Ý, chậm rãi mở miệng: "Anh.... Không ngốc."
Thẩm Ý chỉ lẳng lặng nhìn Quý Nguyệt, cô gái trước mặt giống như nản lòng, "Vậy anh còn nhớ hay không..... Thôi quên đi."
Thẩm Ý mím môi, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ nhưng chỉ cần kịp thời ngăn chặn tổn thất mới có thể giảm thiểu tổn thương.
Cậu mở tờ giấy trong tay ra.[Mặc dù tôi không biết em đang nói đến chuyện gì.][Nhưng vẫn thật sự cảm ơn em][Còn có][Thực xin lỗi.]
Thật sự xin lỗi vì đã mang đến những tổn thương vô cớ này.Thẩm Ý yên lặng thở dài, cậu đang chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng bỗng dưng bị mở ra, tầm mắt hai người cũng bị hấp dẫn nhìn qua. Chỉ thấy ngoài cửa có rất nhiều người đang đứng, mà người đàn ông đứng ở trung tâm mang theo vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi trên sô pha, lại còn dựa sát vào nhau.
"A Nguyệt!" Đứng ở bên cạnh Giang Ngộ là cha của Quý Nguyệt, vẻ mặt ông mang theo sợ hãi thúc giục Quý Nguyệt, "Mau lại đây."
Ông cười làm lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-toi-bi-vai-chinh-thu-cam-tu/3511466/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.