Vân Niệm Niệm nghĩ mãi không ra, kịch bản mà mình cầm lên sau khi cưới lại không phải là phim tình cảm bình thường của thiên đế thiên hậu, mà là kịch bản tiên hiệp sư đồ luyến. 
Huyền Lâu một lần nữa giúp nàng tạo một thanh kiếm khác, dùng tình xương của hắn để tạo thành, thân kiếm sáng như ngọc, nắm trong tay ấm áp ôn nhu, dùng thực dễ dàng. 
Huyền Lâu nói: "Có muốn học thuật ngự hay không kiếm?" 
Vân Niệm Niệm: "Để ta nghĩ lại đã!" 
Huyền Lâu: "Lần song tu sau, nhớ kỹ tâm pháp ta dạy cho nàng." 
Vân Niệm Niệm: "..." 
Huyền Lâu có bệnh, hắn luôn muốn dạy nàng tâm pháp lúc song tu, Vân Niệm Niệm không hiểu: " Ban ngày chàng cũng không có việc gì, dạy ta vài câu tâm pháp không tốt sao? Vì sao lại thích dạy vào buổi tối?" 
Huyền Lâu khép sách lại, hỏi: "Lần trước, ta dạy nàng thuật tịnh tâm, nàng có nhớ hay không?" 
Đầu óc Vân Niệm Niệm trống rỗng, hiển nhiên là quên hết rồi. 
"Nửa năm trước lúc song tu, ta dạy nàng thuật điểm hóa..." 
"Cái này ta nhớ, khẩu quyết là..." 
"Nàng xem." Huyền Lâu cười tủm tỉm nói, "Muốn để nàng ghi nhớ, cần phải dạy vào ban đêm mới đúng." 
Vân Niệm Niệm đỏ mặt ngậm miệng lại. 
Sau khi Huyền Lâu ngày qua ngày tận tâm giảng bài, con đường tu tiên của Vân Niệm Niệm có một chút thành tựu, có thể ngự kiếm hạ phàm, cầm kiếm du đãng. 
Thời gian cũng trôi qua mười sáu năm, thế gian không có biến hóa gì lớn, chỉ là yêu giới đã xuất hiện một yêu tinh giữ vị trí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-ta-phu-quan-khong-phai-nguoi/528205/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.