Huyền Lâu đem thời gian tạm dừng. 
Hắn hiện tại đã chân chính trở thành một đại lão lật tay thành mây trở tay thành mưa, ngay cả thời gian cũng đều có thể tùy theo hắn thay đổi. 
Vân Niệm Niệm hỏi: "Cái này, nếu như chàng đình chỉ thời gian mấy vạn năm, có ảnh hưởng tệ hại gì không?" 
Huyền Lâu nói: "Thời gian không cho phép lường gạt, cho dù là thời kì mạnh mẽ nhất của thiên đế, cũng không dám tùy ý cải biến thời gian, thiên đạo sẽ hạ hình phạt xuống cho thiên đế, tỉ như uy áp tinh thần, tỉ như làm cho hắn liệt hồn. Nhưng ta ngay cả hồn phách cũng đã giải tán mấy lần, loại trừng phạt này, đối với ta mà nói đã trở thành thói quen." 
"Chàng đây là đang thay đổi cách nói khen mình lợi hại sao?" 
"Ta chỉ là muốn để cho nàng biết." Huyền Lâu nói, "Trường phạt như thế nào cũng được, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta." 
Vân Niệm Niệm đau lòng nói: "Chàng cứ để thời gian bình thường đi thôi..." 
"Không được." Huyền Lâu đánh gãy nàng, sợi tơ tu vi tinh tế từ trong ngón tay bay ra, vòng bên trên mười ngón tay của hắn, theo ngón tay hắn lưu luyến trên người Vân Niệm Niệm, vì nàng vá lên từng tầng từng tầng tiên thân. 
Huyền Lâu nói: "Để ta độc hưởng thời gian yên lặng, trong trời đất chỉ có hai người chúng ta đi... Ta muốn chiếm hữu nàng nhiều hơn một chút." 
Vân Niệm Niệm hơi nghiêng mặt, vụng trộm cười cười, nhỏ giọng chế nhạo: "Buồn nôn." 
Khi công trình "Chữa trị thân thể" dài dòng đến hồi cuối, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-ta-phu-quan-khong-phai-nguoi/528201/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.