Đêm đen bị yêu vân bao phủ, trong mây đen có mũi nhọn giống như răng nanh, ẩn ẩn lộ ra huyết sắc, tràn ngập khí tức ma quái. 
Tiếng yêu rống như tiếng sói tru, cũng có lúc như ma anh khóc nỉ non, một tiếng thê lương lại thêm một tiếng, giày vò lỗ tai mọi người, cũng tàn phá lòng người. 
Kim quang che chở trạch viện Lâu gia càng ngày càng mỏng manh, ngẫu nhiên lúc đại địa chấn động, vòng bảo hộ kim quang kia cũng lung lay sắp đổ, như muốn sụp đổ. 
"Là muốn nát sao?" Trong hai con ngươi của Thẩm tướng quân nhìn đến mấp màng lửa thiêu đốt yêu ma, hắn chậm rãi thở ra một hơi dài, trầm giọng nói: "Bày trận! Vũ Lâm vệ tiến đến, trường cung thủ chờ lệnh!" 
Mấy Vũ Lâm còn thừa lại không nhiều đã mài thương xong, một đám ánh mắt kiên nghị, nhấc tay lên vũ khí trong tay, ghé vào chỗ cao, trường cung thủ đã chuẩn bị sẵn tên. 
"Cái gọi là thủ hộ, sợ nhất chính là lòng người tán loạn." Một đạo thanh âm yêu dị từ ngoài cửa truyền đến, trầm thấp cười một tiếng, ngay sau đó, có tiếng sáo giai điệu kỳ quái vang lên. 
Thẩm Thiên Hương nói: "Người nào ở bên ngoài giả thần giả quỷ!" 
"Xoẹt..." Thanh âm yêu dị giống như từ bốn phương tám hướng bay vào trạch viện, chậm rãi nói, "Các ngươi cho là ta là ai? Mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn ngoài kia, đều là do ta chăn nuôi." 
"Nghe qua thì có vẻ là chủ nhân của yêu thú." Lâu Chi Ngọc thấp giọng cùng Lâu Chi Lan thương lượng, "Không biết lai lịch thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-ta-phu-quan-khong-phai-nguoi/528196/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.