Lại là một đêm hoa liễm diễm, giống như có ai đó ở góc cửa sổ thì thầm, đồng hồ nước phản chiếu minh nguyệt kiều hoa, làn gió phất qua nhụy hoa thơm lành, chấn động rơi xuống một hồ nước xuân. 
Vân Niệm Niệm rất thích loại cảm giác này, cùng tưởng tượng của nàng trước kia có nhiều khác biệt. Không có cảm giác bài xích, cũng không có cảm giác rơi vào vũng bùn lầy, cũng không phải là một loạt các động tác không thú vị lặp đi lặp lại. 
Nàng có thể cảm giác được nhịp đập tình yêu, giống xuân tuyền chảy xuôi, làm cho tâm hồn nàng dịu mát. 
Vân Niệm Niệm nhắm mắt lại, giang hai tay, mỗi một ngón tay, mỗi một sợi tóc cũng có thể cảm giác được gió nhẹ phất động, nóng bỏng lại ôn nhu, có bầu trời thanh tịnh, có mùi thơm ngát của đồng ruộng, mỗi một lần nàng hô hấp, hơi thở cùng làn gió thanh mát này dần dần kết hợp, thân thể nam nhân quấn lên một đoàn khỏi tím nhạt, quấn lên đầu ngón tay của nàng, lên trên tóc, trên cổ của nàng, nở ra những đóa hoa nhỏ mỹ lệ, mỗi một đóa, đều giống như viết tên của hắn. 
Thẳng đến khi gió đột nhiên ngừng lại. 
Vân Niệm Niệm lúc này mới hồi hồn, dần dần, nàng nhìn thấy hoa sơn kim khắc trên đầu giường, ngửi được mùi của Lâu Thanh Trú, còn có mùi máu tản không đi. 
Trên thân trĩu nặng, bên tai là tiếng hít thở của hắn, nhẹ nhàng, giống như không muốn quấy rầy nàng, nhưng lại bởi vì thương thế của hắn mà bại lộ. 
“Ngươi…” Vân Niệm Niệm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-ta-phu-quan-khong-phai-nguoi/528192/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.