Đợi Vân Niệm Niệm làm xong, Lâu Thanh Trú mới từ từ mở miệng: "Niệm Niệm nói, tháng sau Kinh Hoa thư viện mở cửa dạy học."
Nói đến việc đọc sách, Lâu Chi Lan hưng trí bừng bừng: "Ca ca là nghĩ muốn đọc sách, tham gia khảo học?"
Lâu Thanh Trú nhẹ nhàng cười một tiếng, chỉ nói: "Chỉ là đọc sách thôi, khoa cử... Không cần."
Lâu Chi Ngọc vội vàng nói: "Ca ca nếu là muốn tham gia khoa cử thì cứ làm, không nên vì chuyện thân phận mà làm mất đi ý niệm này, nhà ta được hoàng đế ân chuẩn, con cháu trong nhà được phép thi cử nhập sĩ".
Vân Niệm Niệm nuốt khối điểm tâm tinh xảo, phồng má giúp Lâu Thanh Trú giải thích nói: "Hắn cũng không phải là muốn tham gia khoa thi, người như hắn, nhìn lên chính là tâm cao khí ngạo, thi làm cái gì? Làm... nô tài cho sách vở sao?"
Nàng vốn là muốn nói, thi cử ở xã hội phong kiến này, không phải là nô tài do haongf thất nuôi trong nhà sao? Làm nô tài cho hoàng đế nhân gian, thần tiên trên trời mới khinh thường làm.
Nhưng lời này nói ra liền sẽ rất nguy hiểm, cho nên Vân Niệm Niệm nuốt xuống, sửa miệng nô tài của sách vở.
Lâu Chi Ngọc không hiểu ý tứ Vân Niệm Niệm, lẩm bẩm học vẹt cũng cảm đúng là không tốt, nhưng khoa cử là hoàng gia ân trạch, thi tốt cũng có thể làm rạng rỡ tổ tông, không đến mức làm cho thanh lưu xem thường.
Lâu Chi Lan như có điều suy nghĩ nói: "Công danh tức là lợi trong mắt người đọc sách, thế nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-ta-phu-quan-khong-phai-nguoi/266400/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.