Chương trước
Chương sau
Nhân loại đều yêu cầu được chấp nhận, hơn nữa cả đời đều truy tìm sự chấp nhận đó.
Điểm này, Lê Sơ thật đồng ý.
Địa điểm quay phim ở đây mùa xuân tương đối lạnh, mỗi lần diễn nàng đều là bộ dáng ta đây chính là máy lạnh thiên nhiên, người máy không có cảm tình, nhưng một khi thoát vai, nàng chỉ ăn mặc quần áo đơn bạc lập tức phủ thêm áo khoác, ngoan ngoãn ngồi nghỉ ngơi trên chỗ ghế sưởi.
Mấy bạn diễn còn thường xuyên cười nàng, nói nàng biến mặt cũng còn rất nhanh.
Đạo diễn Vương cũng thường xuyên khen nàng, nói nàng rất có thiên phú, tốc độ thoát vai thật mau, cũng khen Ninh Mạn Thanh, nói cô mắt sáng như châu, đề cử Lê Sơ cho ông.
Lê Sơ cảm thấy đạo diễn Vương hẳn là nên khen Ninh Mạn Thanh thêm gấp đôi mới đúng, bởi vì nàng thoát vai nhanh cũng có công lao của Ninh Mạn Thanh trong đó.
Đóng phim có đôi khi rất khó phân biệt được cảm xúc giới hạn, đặc biệt là khi nhập vai quá sâu, có lẽ sẽ rất khó thoát được vai.
Vì Lê Sơ đóng phim theo hình thức nhập vai hoàn toàn, cho nên thường xuyên không thể thoát vai được, mà lần trước bị Ninh Mạn Thanh 'giáo huấn' xong, nàng đã luôn nỗ lực để mình có thể thoát vai được mà không để cảm xúc nhập vai quá lan tràn.
Lê Sơ ngồi trên ghế ăn kẹo, nghe đạo diễn bên kia tiếp tục kêu nàng, nàng lập tức cởi áo ngoài, điều chỉnh biểu tình đi qua, tiến vào biểu diễn.
Thật ra vụ án chặt xác liên hoàn ở Chung cư An Hòa này cũng không quá phức tạp, nhưng cái khó là hung thủ lại có tính ẩn núp, có đôi khi rất nhiều vụ án giết người cũng không vì mục đích gì, mấy xác chết bị chặt này nhìn có vẻ ẩn chứa gì đó, nhưng khi tìm hiểu sâu bên trong, hung thủ cũng không có thủ pháp gây án gì đặc biệt cao minh.
Nguồn lực cảnh sát là có hạn, nếu hung thủ vẫn trốn trong chung cư không xuất hiện, cảnh sát cũng không có cách nào đánh lâu dài được, hơn nữa nói thật ở nơi như chung cư An Hòa này, theo lý mà nói là rất khó để gây án mà không gây ra chút tiếng động gì.
Bởi vì dân cư ở đây rất đông, hơn nữa tường cách âm cũng không tốt, bố trí cũng rất loạn, nhưng đó cũng có nghĩa là khi có chuyện gì sẽ có rất nhiều người biết.
Sợ nhất chính là có người biết cái gì nhưng lại giấu giếm không nói, bí mật trong tòa nhà lớn này lại càng bành trướng hơn.
Dung Vân lựa chọn dùng phép khích tướng, có mấy cảnh sát không đồng ý, bởi vì bọn họ cảm thấy bộ dáng như vậy là cố ý kích thích bức bách hung thủ gây án, rất có khả năng sẽ dẫn đến có người bị hại khác xuất hiện với hành vi như vậy.
"Nếu chúng ta chỉ canh giữ như vậy, anh có thể đảm bảo là sẽ không có người bị hại mới xuất hiện không? Như vậy chỉ có ba kết quả, thứ nhất là hung thủ đã trốn đi, thứ hai là hung thủ ẩn núp gây án, thứ ba hung thủ dừng tay vĩnh viễn không gây án nữa, anh cảm thấy khả năng thứ ba là bao nhiêu phần trăm, căn bản là không có!"
Dung Vân lạnh lùng giằng co với người cùng nói chuyện, nàng không rõ đã có cách giải quyết tai họa ngầm này tốt nhất, mà tại sao lại không dùng.
Cho dù bây giờ không có người bị thương, thì sau này cũng sẽ có, thậm chí càng nhiều hơn.
Đây là tính cách bị các đồng nghiệp lên án của Dung Vân, cái nàng chú ý chính là hiệu suất, hơn nữa nàng càng chán ghét bị hung thủ nắm mũi dắt đi.
Dung Vân nhìn về phía Tiểu Đường: "Lời nhắc của chúng ta đã truyền đến từng hộ chưa?"
Tiểu Đường gật đầu nói: "Sư phụ, chúng em đã truyền đạt hết rồi, người xung quanh đây cũng đã dặn dò qua, để bọn họ cố gắng tận lực kết bạn đi ra ngoài, người sống một mình thì chú ý đề phòng."
Dung Vân gật đầu, lại đi đến chung cư xem xét thêm lần nữa.
Vụ của Chu Dù, là nàng ta chết ở trong phòng của mình, cửa phòng khóa lại nhưng bị bạn cùng phòng là Vương Trị phá hư, nói cách khác, lúc Chu Dù chết cửa phòng vẫn là được khóa, mà phòng Chu Dù không có cửa sổ, cũng có nghĩa là sau khi hung thủ giết người chặt xác thì đường đường rời đi bằng cửa chính.
2906 là căn hộ có ba phòng ngủ, ba phòng đều rất nhỏ, phòng khách chung càng nhỏ hơn, có thể nói là giống như không có phòng khách, bên trái cửa vào là phòng bếp, bên phải cửa vào là phòng tắm, phòng của Chu Dù là phòng sát cạnh phòng tắm kia.
Căn cứ điều tra, hiện trường đầu tiên của vụ án này là phòng tắm 2906, hung thủ hẵn là mở đầy nước ở bồn rửa tay, ấn đầu Chu Dù vào đó từ phía sau, đương nhiên chỗ này vẫn có chút nghi vấn, còn có một loại khả năng, đó là Chu Dù đang rửa mặt thì bị hung thủ bỗng nhiên tập kích.
Vì nguyên nhân tử vong của Chu Dù không phải đuối nước, mà theo giải phẩu thì nguyên nhân tử vong của nàng ngưng tim, nói cách khác, nàng ta đã trãi qua một kinh hách rất lớn, nếu bị trói chặt ấn vào trong nước, thì khả năng lại là chết vì ngợp nước mới đúng.
Hiện trường chặt xác của Chu Dù rất dữ tợn, đầu người rất cứng, nhưng đầu nàng ta lại bị chia làm hai, hung khí là cưa, mà âm thanh của cưa rất lớn, không có đạo lý sẽ không ai nghe thấy.
Trừ bỏ Vương Trị, một người bạn cùng chia căn hộ này là bảo an của khách sạn, thường xuyên thay ca trực, theo như lời hắn nói, lần cuối cùng nhìn thấy Chu Dù là giữa trưa ngày đó, cũng chính là ngày Chu Dù tử vong.
Mà thời gian Chu Dù tử vong cũng xem như là phù hợp, căn cứ vào phán đoán, Chu Dù tử vong vào khoảng thời gian từ 3 giờ tới 8 giờ tối.
Vương Trị tan tầm đi về nhà vào lúc 7 giờ tối, hắn nói không nhìn thấy Chu Dù, khi đó Chu Dù hẳn là đã bị chuyển từ phòng tắm đến phòng ngủ. Giết người và chặt xác hẳn là không tiến hành cùng lúc, nếu không hung thủ sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Ngày hôm sau Vương Trị vẫn đi làm như bình thường, người cùng phòng còn lại cũng tùy lúc rời đi, lúc hai người bạn cùng phòng rời đi đều là ban ngày, hung thủ hẳn là hoàn thành chặt xác vào lúc này, sau đó lại dọn dẹp hiện trường rồi rời đi, trong đoạn thời gian này, hung thủ hẳn là vẫn luôn ở cùng với thi thể, bởi vì theo logic mà nói, nơi này nhiều người mắt tạp, nếu ra ra vào vào nơi nào đó sẽ khiến người chú ý.
Lúc này Dung Vân đến dò hỏi hàng xóm 2907, là một nam beta sống một mình, dáng người mảnh khảnh, lộ ra chút tục vị phong trần, căn cứ vào điều tra thì hắn là một người múa thoát y ở vũ trường.
Đối mặt với sự dò hỏi của cảnh sát, biểu hiện của hắn cực kỳ táo tợn, híp mắt bực bội bắt đầu mắng.
"Có phiền hay không? Các người có phiền hay không? Tôi đã nói là tôi không nghe thấy gì cả, cái gì cũng không nghe thấy! Tôi không biết cái gì hết các người đừng hỏi nữa được không, đã hỏi hơn hai chục lần rồi, lão tử thật sự là cái gì cũng không biết!"
Dung Vân không cắt ngang hắn, chờ hắn nói xong lại mở miệng: "Quấy rầy, chúng tôi còn có mấy chi tiết muốn hỏi lại để đối chiếu."
Beta này mở to hai mắt, thấy là cảnh sát xa lạ xinh đẹp, biểu tình hòa hoãn hơn nhiều, vẫy vẫy tay với Dung Vân, vòng eo uốn éo mời nàng vào ngồi.
"Mới đến sao? Trước đó không nhìn thấy cô nha."
"Trước đó tôi đã hỏi qua, anh hẳn là có việc ra ngoài?"
"Đi chơi với bạn gái, yêu đương bình thường không tính là phạm pháp đi?"
Hắn cười hì hì hỏi, cắn một điếu thuốc, bậc lửa trước mặt Dung Vân, nhìn biểu tình của Dung Vân.
Trong đoạn đối thoại này, Dung Vân tìm được một ít chứng cứ.
Dung Vân là người rất dễ dàng nắm lấy được sơ hở trong lời nói của người khác mà tiến hành truy kích, cho nên với người khó đối phó như vậy, người này trả lời dần dần hàm hồ, không đầu không đuôi, đến cuối cùng dứt khoát không nói, chỉ là hút thuốc nhìn chằm chằm Dung Vân, cố ý đem khói thuốc phun lên mặt Dung Vân.
Gương mặt Dung Vân vẫn không thay đổi, nàng chờ người này hút xong thuốc, cầm bút ghi âm trong tay.
Tầm mắt nam nhân nhìn theo động tác của nàng, thuốc lá cháy xong vẫn không phản ứng lại, đến khi bị đốt đến tay mới chửi một tiếng dụi tàn thuốc.
"Tôi cho anh thời gian nửa điếu thuốc để nghĩ ra lời nói dối, nghĩ kỹ rồi sao?"
"Được rồi", nam nhân hít sâu một hơi, che dấu sự mất tự nhiên của mình "Thật ra cũng không có gì, ngày đó tôi nói tôi ra ngoài nhảy đi, thật ra là không có."
Hắn hít hít cái mũi, trong mắt có chút hồng: "Con mẹ nó, vốn dĩ là tôi muốn đi, nhưng trước đó một ngày tên cẩu tạp chủng kia chơi tôi quá ác độc, tôi đi không nổi, mẹ nó còn thiếu tôi 300 đồng, tôi nằm trên giường muốn mắng chửi người, tôi liền nghe thấy....."
"Tiếng cưa điện, tôi còn tưởng con gà rừng kế bên đổi nghề cưa gỗ, rất ồn thực sự rất ồn, ồn đến mức muốn nổ cả đầu tôi, tôi muốn mắng cô ta nhưng giọng nói bị nghẹn không ra tiếng, tôi liền đi xem cô ta đang làm gì."
"Thấy bức tranh kia không, ở phía dưới có cái lỗ nhỏ, cái này không phải tôi làm đâu, cũng không biết người trước đó biến thái thế nào, khui cái lỗ rình coi, tôi ngẫu nhiên phát hiện thôi, sau đó tôi liền đi xem, tôi thực sự....."
Hắn lau mắt, tự nắm lấy tóc mình, nhìn có vẻ như sắp hỏng mất.
"Phòng có chút tối, ánh sáng rất trầm, cái cưa ở nơi đó rung rung, tôi thấy cô ta nằm trên mặt đất không nhúc nhích, rất nhiều máu."
Dung Vân lấy bức tranh trên tường xuống, nhìn xuyên qua lỗ hổng trên tường quan sát một chút, chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen tối, nàng đem bức tranh treo trở về dò hỏi: "Anh thấy hung thủ trông như thế nào không?"
"Không có, tôi chỉ nhìn thấy cưa", nam nhân vội vàng lắc đầu, nhấn mạnh lần nữa "Lần này thật sự là không nói dối, không lừa các người, tôi chỉ nhìn thấy tay với nửa người của hắn, còn cái khác thì không thấy gì cả."
"Bộ dáng đại khái là như thế nào?"
"Nam, tóc rất nhiều, khá dài, chắc là gần tới cổ, cũng không biết nữa, có lẽ là dài qua tai."
"Còn có gì nữa không?"
"Tôi không biết, tôi quá sợ hãi, tôi biết gần đây có vụ án giết người chặt xác, nên tôi lập tức cầm đồ ra khỏi nhà, mấy ngày cũng không trở về, cho đến khi thi thể nữ nhân kia bị phát hiện."
"Những cái khác tôi cũng không biết."
Dung Vân: "Khi đó là mấy giờ?"
"Là buổi sáng tầm 10 giờ hay 11 giờ gì đó, chắc là không chênh lệch bao nhiêu."
Dung Vân đứng lên, tắt bút ghi âm nói: "Cảm ơn ngài đã phối hợp, kế đến khi phát họa ra chân dung còn cần ngài nhìn xem một chút."
Dung Vân sắp đi đến cửa, nghe âm thanh mỏng manh phía sau vang lên.
"Không phải tôi cố ý không nói, tôi cũng sợ chết, tôi sợ hắn ta biết tôi thấy sẽ giết tôi chết."
"Chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ."
Dung Vân không quay đầu lại, gật gật đầu nói như thế.
"Được, cắt!"
Hai người trong phòng lập tức thoát vai, Lê Sơ giơ ngón tay cái với nam nhân phía sau, nam diễn viên đóng vai nam beta thật ra chỉ có thể xem như là thanh tú, nhưng diễn xuất rất có cốt khí, cổ phong trần trong phim đều lộ ra ngoài, Lê Sơ diễn với hắn rất vui vẻ.
Lê Sơ hỏi qua biết hắn tên Trịnh Minh, là diễn viên quần chúng được mời đặc biệt, là diễn viên quần chúng quen mặt trong các bộ phim điện ảnh.
"Lão sư ngài cũng rất tuyệt, cùng bộ phim đầu tiên ngài diễn tương phản rất lớn, hơn nữa người thật đẹp mắt hơn trên TV nhiều."
Lê Sơ xua tay: "Nào có nào có."
Lê Sơ cảm thấy Trịnh Minh đóng phim rất có sức dãn, nếu chỉ đóng vai quần chúng thực sự rất đáng tiếc, nàng liền lấy phương thức liên hệ của Trịnh Minh, nói sau này có nhân vật thích hợp sẽ giới thiệu cho hắn.
Đây cũng không phải là dìu dắt hay tích tài gì, Lê Sơ cảm thấy ngành sản xuất này nếu có nhiều người có năng lực được đào ra, thì ngành này sẽ phát triển càng thêm tốt.
Điểm này thật ra là nàng học được từ chỗ Ninh Mạn Thanh, bởi vì Ninh Mạn Thanh liền như vậy, cô là thiệt tình hy vọng ngành sản xuất mà mình yêu thương này sẽ thật tốt, nhưng vì đám người Ninh gia kia cô không thể không tạm thời cáo biệt.
Trịnh Minh có chút thụ sủng nhược kinh, bỏ thêm phương thức liên hệ của Lê Sơ.
Lê Sơ cho rằng mình là làm điều tốt, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại té nhào vì tên Trịnh Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.