Cho dù có thâm tình đến thế nào, Ninh Mạn Thanh vẫn khắc chế xúc động muốn đánh dấu. 
Bình minh ngày hôm sau cô muốn rời đi, Lê Sơ lại mơ mơ màng màng giữ tay cô lại. 
Cánh tay trắng nõn tinh tế vươn đến, mang theo mấy cái ấn ký màu đỏ sậm, giống như cánh hoa rơi rụng trong tuyến mềm non mịn. 
"Không muốn chị đi?" 
Ninh Mạn Thanh ngồi trở lại mép giường, trên mặt mang theo chút ý cười ôn nhu, đem tay Lê Sơ nhét lại vào trong chăn. 
Lê Sơ rầm rì vài tiếng, cánh tay lại không thành thật vươn ra sờ trái sờ phải. 
"Tìm cái gì?" 
"Di động của em đâu?" 
Đôi mắt Lê Sơ cũng không mở, âm thanh mang theo buồn ngủ nồng đậm. 
Thể lực của Alpha và Omega thực sự chênh lệch quá rõ ràng, rõ ràng là chiến đấu hăng hái cùng với nhau, nhưng bây giờ Lê Sơ còn buồn ngủ muốn chết, mà tinh thần Ninh Mạn Thanh đã sáng láng rồi. 
"Ở đây!" 
Ninh Mạn Thanh tìm được di động Lê Sơ để trên tủ đầu giường, khởi động máy xong để vào tay Lê Sơ. 
Lê Sơ mở số gọi nhanh, đặt ở bên tai. 
"Alo.... Nam ca.... Uhm..... Hôm nay đừng sắp hoạt động cho em, không muốn ra ngoài." 
"Em thực sự không có việc gì, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút." 
"Tắt máy nhe." 
Lê Sơ ném điện thoại sang một bên, vỗ vỗ gối đầu bên cạnh. 
Ninh Mạn Thanh bị hành vi đáng yêu của nàng chọc cười, cúi đầu hôn hôn mặt nàng, cởi áo khoác đã mặc, nằm trở về ổ chăn bồi Lê Sơ. 
Lê Sơ cảm thấy mỹ mãn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-ta-bi-nu-chu-danh-dau/1198363/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.