Chu Châu Anh cảm thấy chính mình tốt xấu cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn ( mộng xuân),như thế nào có thể vì chút nho nhỏ sóng gió mà lật thuyền đâu! 
Nàng không chút hoang mang che lại cái mũi, đáy lòng niệm 《 Thanh Tĩnh chú》. 
Tiêu Tâm Nguyệt thấy bộ dáng chật vật của nàng, liền nâng lên gót chân của nàng, tìm được Quá Khê huyệt, sau đó ấn lên. 
Chu Châu Anh mắt cá chân cùng gót chân bị ấn đến vừa ngứa vừa đau, nàng "Ai nha ai nha" kêu lên, cái mũi bị bóp, thanh âm nặng giọng mũi, hơn nữa này tiếng kêu, càng nghe càng thấy câu nhân. 
"Thánh Nữ tỷ tỷ, tỷ nhẹ chút!" 
Tiêu Tâm Nguyệt liếc nàng một cái: "Như thế mới sẽ không chảy máu mũi nữa." 
Tuy lời nói như thế, nàng lại trộm độ chân khí vào Quá Khê huyệt. 
Chu Châu Anh chỉ cảm thấy như là có thứ gì đó từ mắt cá chân nhảy lên trên, không đau, nhưng là có chút ngứa, hơn nữa theo thứ kia nhảy lên, cả người nàng cũng đều trở nên kỳ quái. 
Nàng chỉ cho đây là tác dụng của việc mát xa, kêu lên: "Ai có cảm giác, có cảm giác! Thánh Nữ tỷ tỷ, tỷ thêm chút lực đi." 
Tiêu Tâm Nguyệt hỏi: "Muội chịu nổi sao?" 
"Chịu nổi! A ha........" 
U Vanh Lân quyết định đêm nay đến thăm viện tử Tiêu Tâm Nguyệt, mới vừa nhảy qua tường vây liền nghe thấy được tiếng kêu của Giáo chủ nhà mình, lúc thì lên cao lúc thì uyển chuyển kéo dài, hắn suýt chút nữa đã ngã quỳ rạp trên mặt đất. 
"Này cũng...... Quá kịch liệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-nu-chu-nang-den/497252/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.