Tuyết lớn rơi dày đặc nửa tháng, mọi người đều bị phong tỏa, chỉ được hoạt động ở khu vực cố định. Ngô Ưu cũng không ngoại lệ, nàng bắt đầu những tháng ngày bắt buộc chui rúc ở trong nhà.
Nhiệt độ quá lạnh làm cho Ngô Ưu càng tham luyến ổ chăn ấm áp của nàng. Lúc này đã gần đến giữa trưa, nhưng Ngô Ưu lại không muốn thức dậy, dù sao cũng không có ai tới cửa, hà tất phải khó xử bản thân, không bằng nằm xuống ngủ cho ngon.
Dùng chăn quấn lại bản thân kín không còn kẽ hở, Ngô Ưu thỏa mãn mà than thở một tiếng, trong lòng lại có vài phần tội lỗi, dường như nàng càng ngày càng lười thì phải.
Nàng thử thò một bàn tay ra chăn, mới vừa duỗi ra mà đã bị khí lạnh đông lại, nàng giật mình rồi nhanh chóng thu tay vào trong chăn, tự sa ngã nghĩ: "Quên đi, lười liền lười thôi."
Triệu Thanh Tử vừa tới đã nhìn thấy người nọ nằm ở trên giường ngủ không nhúc nhích, trong lòng nàng hơi buồn cười. Trước kia Ngô Ưu đã phân phó qua, nếu như Triệu Thanh Tử tới thì trực tiếp để nàng ấy tiến vào là được, không cần thông báo với nàng. Cho nên giờ phút này, Ngô Ưu cũng không biết hôm nay Triệu Thanh Tử sẽ đến, nàng hoàn toàn không có chuẩn bị.
Tiếng xe lăn cọ xát với mặt đất khiến cho người ở trên giường chú ý, Ngô Ưu đoán là Triệu Thanh Tử tới, cho nên nàng vươn đầu ra khỏi chăn rồi nhìn về phía cửa, liền phát hiện hôm nay Triệu Thanh Tử khoác một cái áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-mo-ra-don-gian-hinh-thuc/218668/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.