Phiên ngoại sáu
Tuy rằng đã rất nhiều năm trôi qua, Triệu Thanh Tử vẫn theo thói quen đi đến Triều Quang tự thăm cây đa già kia.
Trước kia Triệu Thanh Tử không thể đi lại, nàng có thể ngồi ở trên xe lăn nhìn ngắm cây đa này rất lâu, lâu đến mức khi thái dương ngã về tây nàng mới dẹp đường hồi phủ.
Hiện tại chân Triệu Thanh Tử đã có thể đi lại, nàng không cần xe lăn, cũng không còn cô đơn một mình dưới tàng cây, mà mục đích đến đây cũng không phải trốn tránh hiện thực mà là đến để hoài niệm.
Triệu Thanh Tử đứng trước cây, vuốt ve vỏ cây thô ráp của nó, gió thổi qua, tiếng lá sàn sạt truyền đến, tựa như nở nụ cười vì không ngờ Triệu Thanh Tử đã khỏi bệnh.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu rọi lên hình bóng hai người, tựa như là muốn chúc phúc.
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử bình tĩnh rồi lại mỉm cười, trong lòng nàng cũng vì vậy mà trở nên bình yên, nàng không có quấy rầy Triệu Thanh Tử, chỉ đứng ở một bên lẳng lặng mà nhìn.
Triệu Thanh Tử ngẩng đầu nhìn về phía tán cây, ánh mặt trời quá chói mắt, nàng nhịn không được dùng tay chắn.
"Khi còn nhỏ, mỗi lúc bị ủy khuất, ta đều luôn ngã vào lồng ngực mẫu thân, khi đó không hiểu chuyện, lúc nào cũng đi quấy rầy nàng vào những ngày tháng khó khăn như vậy."
Vẻ mặt Triệu Thanh Tử không có bi thương, Ngô Ưu biết nàng đã sớm buông xuống.
Châm chước lời nói một chút, Ngô Ưu trả lời Triệu Thanh Tử: "Nàng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-mo-ra-don-gian-hinh-thuc/1140006/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.