Người tới không có ý tốt, hơn nữa giọng nói còn rất quen thuộc. Sau khi nàng ngẩng đầu, Trương Văn Lý lập tức nhận ra nàng. Không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp được Giang Hồng, nhưng mà tình huống nguy cấp, Giang Hồng đã công lại đây, không hề để cho Trương Văn Lý có thời gian suy ngẫm. Nhìn thấy Giang Hồng càng ngày càng gần xe ngựa, Trương Văn Lý từ trên xe ngựa nhảy xuống, cầm kiếm ngăn cản thế công của Giang Hồng. Khi hai người giằng co, Trương Văn Lý nhìn thấy trên mặt Giang Hồng tràn đầy hận ý, như là muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn, hắn không khỏi có chút nghi hoặc, không biết hắn lúc nào chọc phải tiểu đạo tặc này. Hắn nhịn không được mở miệng dò hỏi: "Giang tiểu thư, chúng ta ngày xưa không oán ngày gần đây không thù, ta rốt cuộc là nơi nào trêu chọc ngươi?" Võ công của Giang Hồng kỳ thật không được tốt lắm, nhưng mà khinh công phi thường không tồi, mà Trương Văn Lý xuất thân võ tướng, hắn tập võ mà lớn lên, bởi vậy Giang Hồng cũng phải cố hết sức đối phó hắn. Nhìn kẻ thù gần trong gang tấc, thậm chí hắn còn không tính toán thừa nhận, Giang Hồng càng lúc càng hận Trương Văn Lý. Giang Hồng tiến công là lúc nàng đem cái ô trong tay vứt bỏ, mưa to xối ở trên người lạnh lẽo cùng tận, nhưng như vậy cũng không thể dập tắt đi lửa giận trong lòng Giang Hồng. Nàng cũng không trả lời câu hỏi của Trương Văn Lý, chỉ dùng sức đẩy thanh kiếm của hắn ra khỏi đao nàng, tiếp tục tấn công. Trương Văn Lý cảm thấy rất thú vị, không biết bản thân nơi nào chọc nàng, chẳng lẽ nàng còn vì Triệu Thanh Tử mà bán mạng? Nếu là như vậy, chuyện mà hắn làm có lẽ đã bị tiểu nha đầu Triệu Thanh Tử kia phát hiện. Tiếng mưa rơi hỗn loạn cùng âm thanh binh khí va chạm, Lệ nương nghe động tĩnh bên ngoài rốt cuộc mở mắt, nàng giờ phút này mang khăn che mặt, trong mắt cảm xúc giao tạp, cuối cùng quy về bình tĩnh. Nàng lại nhắm hai mắt, có vẻ không định đi ra ngoài. Bên ngoài xe ngựa, Giang Hồng bị Trương Văn Lý đá văng, nàng ngã trên mặt đất rồi sau đó phun ra một búng máu, ngay sau đó lại chống đỡ thân mình đứng lên nhìn Trương Văn Lý, biểu tình trên mặt vô cùng hung ác. Kỳ thật Trương Văn Lý có thể giết nàng rất dễ dàng, nhưng hắn biết vị kia trong xe không muốn. Mưa to xối vào Trương Văn Lý, dường như cũng biến hắn thành gà rớt vào nồi canh, cho nên tâm tình của hắn cũng không tốt, ngữ khí cũng trở nên kém: "Lần này tạm tha ngươi một mạng, ngươi cút đi." Tựa hồ là không cam lòng, Giang Hồng siết chặt nắm tay. Trương Văn Lý không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, hắn xoay người trở lại xe ngựa, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng bỗng chốc lạnh lẽo, hắn nhanh chóng trở tay dùng kiếm chắn. Một kích thất thủ, Giang Hồng nhanh chóng kéo ra khoảng cách, thoát khỏi Trương Văn Lý. Trương Văn Lý thật sự phẫn nộ, nhưng hắn nhắc nhở bản thân bình tĩnh, rồi sau đó lại nở nụ cười giả dối như ngày thường: "Nếu không, chúng ta trước bình tĩnh lại, ta vẫn không thể hiểu được tại sao lại bị người ám sát, có thể nói cho ta lý do hay không?" Giang Hồng biết chính mình không giết được hắn, vì vậy nàng đổi cách khác, trước cùng hắn nói chuyện để khiến hắn thả lỏng cảnh giác: "Ngươi giết Lệ nương." Này thật đúng là oan uổng, Trương Văn Lý thật sự cảm thấy bản thân thực vô tội, không nói đến chuyện Lệ nương căn bản không chết, mà người hạ độc Lệ nương cũng chính là bản thân nàng ta a. Trương Văn Lý đều sắp không thể giả vờ cười giả dối được nữa: "Ngươi nói ta giết Lệ nương? Ngươi từ đâu ra kết luận này?" Kỳ thật, Giang Hồng căn bản không có rời khỏi kinh thành, nàng âm thầm điều tra hung thủ giết hại Lệ nương, chỉ là vẫn luôn không có thu hoạch gì cả, mà manh mối duy nhất lại chỉ ra Trương Bá Ngộ. Lệ nương vốn tưởng rằng là Trương Bá Ngộ làm việc này, đang muốn tìm cơ hội trả thù, nhưng trước khi đi lại phát hiện thủ hạ của Triệu Thanh Tử đang nhìn chằm chằm Trương Văn Lý. Nghĩ đến việc Triệu Thanh Tử cũng là người bị đầu độc, năng lực của nàng ấy mạnh hơn nàng rất nhiều, vì thế Giang Hồng lại bắt đầu quan sát Trương Văn Lý. Nàng phát hiện hắn luôn thích đến Túy Hồng lâu, hơn nữa thường đến gian phòng là nơi ở trước kia của Lệ nương. Mà mấy năm nay Trương Văn Lý không thường xuyên ở kinh thành, thích ngao du khắp nơi, lần này hắn gấp gáp từ biên cảnh Dục Triều trở về, mà độc hại Lệ nương đúng là đến từ Dục Triều. Tuy rằng ngày Lệ nương trúng độc Trương Văn Lý không ở kinh thành, nhưng mà tùy tùng của hắn trước tiên trở về kinh thành, cũng có khả năng ra vào y quán Lệ nương mua thuốc, cho nên Giang Hồng nhận định Trương Văn Lý hại Lệ nương. Giang Hồng căm hận, nói: "Ngoại trừ ngươi thì ai có thể làm được! Theo ta được biết, khi Lệ nương còn sinh thời, ngươi thường đi nghe nàng đánh đàn, nhất định là ngươi vì yêu sinh hận mưu hại Lệ nương!" Kỳ thật Giang Hồng nghĩ sai rồi, lần đó hạ độc rõ ràng là nhằm vào Triệu Thanh Tử, cho nên ngay từ đầu nàng đã nghĩ sai hướng. Trương Văn Lý bị nàng nói như vậy liền cảm thấy vui vẻ, hắn phản bác ngay lập tức: "Giang tiểu thư tưởng tượng rất phong phú, nhưng ta cùng thê tử ân ái hòa thuận, không có khả năng vì yêu sinh hận Lệ nương như lời ngươi nói." Giang Hồng đương nhiên không tin, nàng đã nhận định Trương Văn Lý chính là hung thủ giết hại Lệ nương, liền muốn thừa dịp hắn thả lỏng cảnh giác lập tức lấy mạng chó của hắn. Động tác nhỏ của Giang Hồng đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt Trương Văn Lý, hắn có chút không kiên nhẫn mà nói cho Lệ nương trong xe: "Ngươi không nói chút gì sao? Ta chính là đang bị vu oan thay ngươi đây." Người bên trong xe không trả lời, Trương Văn Lý cảm thấy người này thật chướng khí, hiện tại khiến cho hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải, Trương Văn Lý vội vã lên đường, mà Giang Hồng lại ăn vạ giữa đường không đi. Dứt khoát đánh Giang Hồng một trận rồi ném tới ven đường là được, Trương Văn Lý cảm thấy chủ ý này không tồi, hắn vừa không giết người, lại đỡ phải rắc rối suốt dọc đường. Rốt cuộc thấy nàng thành cái dạng này, liền tính hiện tại ném xuống, lúc sau nhất định sẽ theo kịp. Trong lòng tính toán một phen, ánh mắt Trương Văn Lý chợt sắc bén, hắn bỗng ra chiêu tấn công Giang Hồng. Giang Hồng vẫn luôn quan sát Trương Văn Lý, cho nên nàng thực nhẹ nhàng mà tránh thoát Trương Văn Lý công kích, hai người lại một lần nữa tấn công nhau. Đương nhiên tình huống cũng không thể kéo dài được lâu, Giang Hồng tất nhiên đánh không lại Trương Văn Lý, máu tươi dần dần nhiễm lấy y phục nàng. Lại một lần nữa bị đá ngã lăn trên mặt đất, Giang Hồng cảm thấy tầm nhìn mơ hồ, đã thấy không rõ thân ảnh của Trương Văn Lý, có thì cũng chỉ là những cái bóng mơ hồ chồng lấy nhau. Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nhìn thấy nàng như vậy, Trương Văn Lý có chút bất an, hắn cảm giác bản thân dường như ra tay có chút nặng, sẽ không đánh chết tiểu tặc này chứ? Hắn không khỏi quay đầu lại nhìn về phía xe ngựa, động tĩnh lớn như vậy nhưng người nọ vẫn không có phản ứng. Đi đến phía trước hai bước, Trương Văn Lý đi tới chỗ Giang Hồng rồi ngồi xổm xuống, duỗi tay muốn thăm dò hơi thở của nàng. Đúng lúc này biến cố đột nhiên xảy ra, Giang Hồng mở mắt, dao găm nàng nắm chặt giấu ở trong tay liền chém một nhát đến chỗ Trương Văn Lý. Trương Văn Lý ăn đau, nhanh chóng đứng lên lui ra phía sau hai bước, hắn buông ra bàn tay che lại miệng vết thương, chỉ thấy gần miệng vết thương có một màu đỏ tím vô cùng quỷ dị, còn có cảm giác bỏng cháy vô cùng kịch liệt. Trên dao găm có độc, Trương Văn Lý hoàn toàn bị chọc giận:: "Giải dược đâu!" Giang Hồng không có trả lời, nàng chỉ liều mạng cười lớn, nhưng mà như vậy thì liền động phải miệng vết thương, Giang Hồng ho khan, thật vất vả mới có thể ngừng lại được. Nàng lại nhẹ giọng mà cười: "Tiểu nhi tử của Thường An Hầu cho ta chôn cùng, mua bán như vậy thật sự có lời." Trương Văn Lý biết nàng đây là quyết tâm muốn chết, giải dược nhất định không có ở trên người nàng, trong lòng sinh sát ý, Trương Văn Lý cầm kiếm đâm tới Giang Hồng. Giang Hồng nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết tìm đến, nhưng đột nhiên nàng lại nghe thấy đinh một tiếng, không có thống khổ như trong dự đoán. Giang Hồng mở mắt, chỉ thấy một nữ tử hắc y chắn trước người nàng, chỉ là Giang Hồng bị thương quá nặng, trong mắt một mảnh mơ hồ, nàng vừa định nghiêm túc nhìn xem, nhưng thương thế quá nặng chịu đựng không nổi mà ngất đi. "Hồ Ngọc ngươi tránh ra!" Đây vẫn là lần đầu tiên Trương Văn Lý gọi thẳng tên nàng, có thể biết sát ý trong lòng hắn lớn như thế nào. Lệ nương không để ý đến hắn, quay đầu nhìn Giang Hồng ngã trên mặt đất, nhàn nhạt mà nói: "Trước tiên quay về kinh thành, tính mạng ngươi quan trọng." Nghe ngữ khí này, Giang Hồng hôm nay Trương Văn Lý hắn không thể giết được, tuy rằng thập phần không cam lòng, nhưng Lệ nương khăng khăng muốn bảo vệ, Trương Văn Lý cũng không có biện pháp. Không nói đến hắn hiện giờ còn trúng độc, càng không có cách. Cân nhắc lợi hại, Trương Văn Lý thu hồi biểu tình dữ tợn trên mặt, hắn một lần nữa mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa vô hại: "Vậy trước về kinh thành đi, bằng không mang theo nàng." Trương Văn Lý dùng kiếm chỉ Giang Hồng đang hôn mê trên mặt đất. Lệ nương trầm mặc trong chốc lát: "Không cần." Trương Văn Lý vẫn cười đáp ứng, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ý cười của hắn chưa đạt đáy mắt. Trương Văn Lý dẫn đầu trở về xe ngựa, trước khi Lệ nương bước lên xe ngựa liền thoáng nhìn nơi Giang Hồng ngã xuống, cuối cùng cái gì vẫn chưa nói. Bên trong Vĩnh Định hầu phủ, Ngô Ưu cùng Triệu Thanh Tử vẫn đang thương lượng chuyện giải cứu công chúa. Triệu Thanh Tử đã liên hệ với Hoàng Hậu, thời gian ước hảo vào ba ngày sau, nàng sẽ nghĩ cách đưa công chúa ra khỏi cung, sau khi ra cung thì những chuyện còn lại liền giao cho đám người Triệu Thanh Tử. Ngô Ưu lấy cớ vấn an sư phụ đi tới Thường An Hầu phủ, nàng trộm liên hệ với Trương Bá Ngộ, đem toàn bộ kế hoạch nói cho hắn. Sự tình tiến triển vô cùng thuận lợi, liền chờ ba ngày sau, Hoàng Hậu nói nàng sẽ một mình gánh chịu hậu quả nếu như công chúa có thể chạy thoát. Hai người đang thương lượng, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, ngay sau đó truyền đến giọng nói của Tĩnh Dung: "Tiểu thư, Giang Hồng ở ngoài thành trọng thương, chúng ta liền mang nàng trở về." Không nghĩ tới lại lần nữa nhìn thấy Giang Hồng, nàng sẽ biến thành cái này dạng, Ngô Ưu kiểm tra thương thế của nàng, càng xem càng cảm thấy kinh hãi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ chốc lát sau, Chu đại phu tới, Ngô Ưu nhanh chóng nhường vị trí lại cho nàng. Triệu Thanh Tử ngồi ở mép giường nhìn mà không nói gì, nàng không nghĩ tới Giang Hồng sẽ chạy tới liều mạng với Trương Văn Lý. Nhưng mà xét theo tình huống mà thuộc hạ báo lại, lần này e rằng Trương Văn Lý không thể đến Cẩm Châu thành, hắn trúng độc liền đủ hắn sứt đầu mẻ trán một thời gian. Triệu Thanh Tử quay đầu nhìn về phía người hôn mê bất tỉnh trên giường, trên mặt nàng mang theo nụ cười thỏa mãn, tựa như vừa làm một giấc mộng rất đẹp. Trương Văn Lý trước đến y quán, lão đại phu xử lý thương thế cho hắn, chỉ là độc này còn phải xử lý từng chút một, cần nhiều thời gian mới khỏi. Trương Văn Lý không có nhiều yêu cầu như vậy, biết tính mạng vô ưu hắn mới thật sự nhẹ nhõm, lễ phép nói tạ với lão đại phu, Trương Văn Lý xoay người rời đi. Giương ô đi ở trong mưa, bởi vì trúng độc tâm tình quá mức hoảng loạn, nên ô đều đã bị Trương Văn Lý làm hỏng, chỉ có thể che khuất một phần mà thôi, nhưng Trương Văn Lý không thèm để ý, hắn cầm cái ô hỏng, tiếp tục đi tới. Mắt thấy cửa lớn Thường An Hầu phủ càng ngày càng gần, dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Trương Văn Lý dừng bước chân. Nghỉ chân nhìn về nơi xa, trong lòng hắn hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng hóa thành một tiếng cười khẽ. Hắn nâng bước tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên có một người đi ra khỏi cửa lớn, tập trung nhìn mới nhận ra là Trương Văn Kỳ. Trương Văn Kỳ đi đến bên người Trương Văn Lý, vì hắn cầm ô: "Mau trở về, đều là người có thê tử cùng nữ nhi, sao còn không yêu quý chính mình." Trương Văn Lý nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, cười nói: "Đã biết." Hai người vào cửa, Trương Văn Kỳ liền vội vàng làm việc của nàng, Trương Văn Lý nhìn bóng lưng nàng rời đi, lại nhớ đến những chuyện lúc trước. Chỉ là hiện giờ rốt cuộc không thể quay lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]