"Tiểu thư, Mạc Tử Ý đã rời khỏi đại lao." Triệu Thanh Tử nghe vậy, bàn tay đang viết chữ cũng tạm dừng một chút, sau đó nàng thản nhiên hỏi: "Nàng ấy thế nào?" Tĩnh Dung mặt vô biểu tình, đáp: "Thoạt nhìn không được tốt lắm." Ngô Ưu ngồi ở một bên nghe hai nàng nói chuyện, nàng không khỏi có chút lo lắng cho Mạc Tử Ý: "Chúng ta bảo nàng tới hầu phủ ngồi chút được không? Trong khoảng thời gian này, nàng đã trải qua quá nhiều." Triệu Thanh Tử nghe vậy thì dừng bút, nàng sắp xếp những chữ đã viết tốt, ngữ khí rất kiên quyết: "Để nàng một mình bình tĩnh thì sẽ tốt hơn, lúc này mời nàng lại đây ngồi, nếu như sau này nàng quá mức ỷ lại vào người khác thì phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng nên học cách kiên cường mới phải." Kỳ thật, trong lòng Triệu Thanh Tử nghĩ, nếu như Mạc lão gia thật sự là người thông đồng với địch phản quốc, thì sau này sự phồn vinh giả tạo của Mạc gia sẽ không còn tồn tại nữa, nếu lúc đó Mạc Tử Ý vẫn mang dáng vẻ như thế, Triệu Thanh Tử lo lắng nàng sẽ chịu không nổi mà sụp đổ. Triệu Thanh Tử không khỏi xoa xoa giữa mày, nàng vốn cho rằng Mạc Tử Ý là một con tiểu hồ ly đạo hạnh cao thâm, hiện giờ nhìn lại hóa ra là một tiểu ngốc dưa. Ngô Ưu vẫn lo lắng, rốt cuộc thì sức chịu đựng của mỗi người đều khác nhau. Tĩnh Dung đem nước trà trên bàn đưa cho Triệu Thanh Tử, Triệu Thanh Tử chậm rãi uống, vừa uống vừa an ủi Ngô Ưu: "Ngươi vẫn nên tin tưởng nàng ấy một chút, ta thấy nàng ấy không yếu ớt như vậy." Ngô Ưu đương nhiên biết, lúc trước khi ở gần quan đạo Cẩm Châu, tuy Mạc Tử Ý rõ ràng rất sợ hãi nàng bởi vì nàng mạnh hơn nàng ấy, nhưng nàng ấy cũng không có trốn tránh, nghĩ đến đây Ngô Ưu hơi cảm khái: "Ừm, ta biết, nàng là một nữ hài dũng cảm." Ngô Ưu quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Tử, nhìn thấy dáng vẻ nàng luôn nhàn nhã như thế, Ngô Ưu nhịn không được mà hoài nghi, nếu như nàng ngồi ghế nằm, lúc này nhất định là đã đong đưa qua lại, nhìn nàng hệt như bà cụ non. Cảm thấy như vậy không được, Ngô Ưu nghĩ nên đi ra ngoài dạo chơi sẽ tốt hơn là ở trong không gian nhỏ bé âm u này: "A Tử, chúng ta đi ra ngoài được không?" Triệu Thanh Tử kỳ thật cũng không nguyện ý, nàng cảm thấy được cùng người mình yêu ở cùng nhau đã là rất tốt, nhưng trông dáng vẻ của Ngô Ưu giống như rất muốn đi ra ngoài, nàng cũng miễn cưỡng đáp ứng rồi. Ngô Ưu bò lên tường hầu phủ, nhảy ra khỏi Vĩnh Định hầu phủ. Sau khi ổn định thân hình, Ngô Ưu vỗ bụi trên bàn tay, nhìn hẻm nhỏ không một bóng người, nàng cảm giác bản thân càng ngày càng giống tên trộm. Ngô Ưu nhịn không được mà siết chặt nắm tay để tự cổ vũ bản thân, nàng tin tưởng ngày tháng các nàng quang minh chính đại gặp nhau sẽ không xa. Lúc này, Tĩnh Dung cũng đã đẩy Triệu Thanh Tử từ cửa chính đi ra, Ngô Ưu từ trong tay nàng nhận lấy xe lăn của Triệu Thanh Tử, chọn tới chọn lui hai người vẫn quyết định đến ngoài thành để an tĩnh một ít. Ngô Ưu muốn chờ sau khi chân Triệu Thanh Tử tốt lên thì nhất định phải dẫn nàng đi cưỡi ngựa, dẫn nàng rời khỏi kinh thành, nhìn xem đất nước mà nàng đang sinh sống, ngẫm lại Ngô Ưu còn rất chờ mong đến ngày đó. Hai người chuyên chọn những con đường ít người đi, chỉ là không nghĩ tới chọn đường vắng vẻ cũng sẽ đụng tới người quen. Nhìn Giang Hồng cùng Lệ nương cách đó không xa, Ngô Ưu cảm thấy hôm nay thật đúng là quá trùng hợp, đang loay hoay không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không, Triệu Thanh Tử cũng đã lên tiếng, nàng mỉm cười ngữ khí ôn hòa: "Thật đúng là có duyên, có thể tại đây gặp được hai vị, các ngươi ra ngoài hẹn hò sao?" Giang Hồng cắn chặt răng đáp: "Không phải, ta thấy hai vị tiểu thư mới đúng là ra ngoài hẹn hò." Loại duyên phận này Giang Hồng cũng không muốn, nàng cảm thấy hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch chính là sai lầm lớn nhất, nếu như sớm biết rằng sẽ gặp phải Triệu Thanh Tử, đánh chết nàng cũng sẽ không lôi kéo Ngọc Nhi ra cửa. Giang Hồng che trước mặt Lệ nương, nàng muốn che đi thân hình Lệ nương, nhưng mà nàng thất bại rồi, Lệ nương cao hơn nàng không ít, hoàn toàn che không được. Triệu Thanh Tử đương nhiên cảm nhận được Giang Hồng phòng bị, kỳ thật nàng cũng không có ý khác, nàng chỉ muốn hỏi một chút tình huống Mạc Tử Ý hiện giờ như thế nào thôi. Triệu Thanh Tử cũng không có bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong lòng nàng vẫn là có chút lo lắng. Ngô Ưu thấy Giang Hồng phòng bị như vậy, chắc là đã ở A Tử nơi đó ăn mệt, xem ra Giang Hồng này cũng không phải tự nguyện làm việc cho A Tử. Dưới tình huống trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, Triệu Thanh Tử cũng không muốn nói nhiều với Giang Hồng, nàng thu hồi nụ cười trên mặt, hỏi: "Mạc Tử Ý hiện tại như thế nào?" Thái độ của nàng chuyển biến quá nhanh, Giang Hồng trong lúc nhất thời không có phản ứng kịp: "Sau khi từ bên ngoài trở về khách điếm liền vào phòng không ra, ta muốn đi an ủi nàng, nhưng nàng nói muốn một ở một mình." Sau khi biết được tình huống, Triệu Thanh Tử liền thả các nàng rời đi. Đợi cho Giang Hồng hai người đi xa, Ngô Ưu mới mở miệng dò hỏi, nàng thật sự có chút tò mò: "Vì sao nàng sợ ngươi như vậy? Ngươi làm gì với nàng rồi?" Triệu Thanh Tử không lắm để ý, đáp: "Sau vụ ám sát ở Bách Hoa yến, ta tóm được nàng và Lệ nương, nhưng mà rốt cuộc ta cũng không làm gì với các nàng." "Ngươi bắt các nàng để làm gì?" Theo lý mà nói, sau khi cốt truyện thay đổi, Triệu Thanh Tử không còn lý do để bắt các nàng. Triệu Thanh Tử nghiêng đầu nhìn nàng, cười cười: "Đưa tay phải cho ta." Triệu Thanh Tử yêu cầu đột ngột như vậy làm Ngô Ưu có chút không hiểu ra sao, nàng buông xe lăn của Triệu Thanh Tử, đi đến bên cạnh xe lăn rồi ngồi xổm xuống, sau đó đưa tay về phía Triệu Thanh Tử. Triệu Thanh Tử nắm lấy bàn tay Ngô Ưu, bởi vì hàng năm tập võ mà bàn tay Ngô Ưu có vài vết chai, Triệu Thanh Tử vươn ngón trỏ nhẹ nhàng cắt một đường lên lòng bàn tay của Ngô Ưu: "Bởi vì ta tức giận, lúc trước nàng làm ngươi bị thương, miệng vết thương ta còn nhớ rõ, chính là ở nơi này." Lòng bàn tay có chút ngứa, Ngô Ưu không khỏi nắm chặt tay lại, nàng không nghĩ tới đây sẽ là nguyên nhân, nàng nhịn không được mà nghĩ ở trong lòng: "Thì ra A Tử nàng ngay từ đầu đã để ý ta rồi sao?" Ngô Ưu ngẩng đầu nhìn nàng, nàng rũ mắt, lông mi nhỏ dài, khóe miệng nhẹ mỉm cười. Ngô Ưu không còn kìm chế được sự xúc động trong lòng, nàng bắt lấy bàn tay Triệu Thanh Tử đang tác loạn trong lòng bàn tay mình, rốt cuộc khiến lực chú ý của nàng ấy chuyển dời đến trên người nàng, Ngô Ưu thấy Triệu Thanh Tử một lần nữa nhìn nàng, liền nói: "A Tử, có thể được ngươi thích thật sự là quá tốt." Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu mỉm cười rạng rỡ, nốt ruồi son ở khóe mắt đều theo đó mà nhếch lên, Triệu Thanh Tử mạc danh cảm thấy dáng vẻ nàng ấy như vậy có chút khờ, nàng nhịn không được mà chọt chọt cái trán của Ngô Ưu: "Lời này là ta muốn nói với ngươi, có thể được ngươi thích thật sự là quá tốt, cho dù ta là cái dạng này." Ngô Ưu có thể nhìn ra Triệu Thanh Tử có chút cô đơn, nàng siết chặt bàn tay, cười nói: "Bảo hộ chính mình không có gì không tốt, ta đưa tiểu Hắc cho ngươi vốn chính là có ý này. Hơn nữa hiện tại cũng có tin tức của Chu đại phu, ta có dự cảm lần này nhất định có thể, chờ chân của ngươi bình phục, ta muốn dẫn ngươi cùng đi ra bên ngoài nhìn xem thế giới này, được không?" Cảm thụ được độ ấm lòng bàn tay, lại nghe Ngô Ưu nói những lời này, Triệu Thanh Tử cười thành tiếng. Dáng vẻ Triệu Thanh Tử như vậy làm Ngô Ưu có chút khẩn trương: "Ta thật sự nghiêm túc, A Tử tin tưởng ta!" Thấy Ngô Ưu như vậy, Triệu Thanh Tử cũng không chọc nàng nữa: "Ta biết ngươi sẽ không gạt ta, ta tin tưởng ngươi." Lời này làm Ngô Ưu có chút chột dạ, bởi vì khi nàng mới vừa xuyên qua xác thật thường xuyên lừa Triệu Thanh Tử, không ngờ lừa như thế nào cuối cùng lại lừa được người lại đây, này thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn. "Đi thôi, chúng ta còn phải đi ra ngoài thành đây." Ngô Ưu nghe vậy thì buông bàn tay Triệu Thanh Tử, tiếp tục đẩy nàng đi đến ngoài thành. Có lẽ đối với Triệu Thanh Tử, hôm nay xác thật không phải là ngày lành, sau khi hai người tới ngoài thành lại đụng phải người quen. Ngô Ưu cũng không ngờ ở chỗ này sẽ gặp phải nam nữ chủ, nàng nhìn Lý Oánh Oánh nhảy bắn tới, một bên chạy còn một bên chào hỏi: "Biểu tỷ!" Mà nam chủ đi theo phía sau nàng. Lý Oánh Oánh tự động phớt lờ Ngô Ưu, cùng Triệu Thanh Tử chào hỏi: "Biểu tỷ, ngươi hôm nay cũng ra ngoài chơi sao, thật là trùng hợp." Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng Triệu Thanh Tử vẫn nỗ lực duy trì bản thân ôn nhu: "Đúng vậy, thật trùng hợp, các ngươi ra ngoài hẹn hò sao? Lần này ngươi cũng trộm ra ngoài?" Ngô Ưu tiếp tục làm người vô hình, nàng cảm giác A Tử có vẻ hơi tức giận. Lý Oánh Oánh vội vàng phủ nhận: "Không phải, lần này ta không có trộm ra ngoài." Sau đó, rốt cuộc Trương Bá Ngộ cũng đến: "Triệu tiểu thư." Hắn tiếp tục quay đầu lại nhìn Ngô Ưu, rối rắm trong chốc lát thì vẫn chào hỏi nàng. Ngô Ưu cảm thấy rất xấu hổ: "Trương công tử khách khí." Lý Oánh Oánh có chút tức giận: "Ngươi đang nói gì với tên xấu xa như nàng ta đó!" Lời này làm Ngô Ưu càng thêm xấu hổ. Trong nguyên tác, Lý Oánh Oánh chính là một tiểu nữ hài thiện lương, hết thảy hỉ nộ ai nhạc đều sẽ biểu hiện ở trên mặt, bởi vậy nàng đắc tội rất nhiều người. Có lẽ chuyện này cũng có liên quan đến thân phận của nàng, nàng địa vị tôn quý, ăn mặc không lo, nào hiểu được phải lưu ý cảm thụ của người khác. Triệu Thanh Tử cũng có chút không vui: "Biểu muội lời này là có ý gì?" Đây là lần đầu tiên Lý Oánh Oánh nhìn thấy biểu tỷ ôn nhu của nàng tức giận, nàng có chút sợ hãi lại có chút ủy khuất, nàng quật cường mà nói: "Nhưng nàng chính là người xấu! Biểu tỷ ngươi sẽ bị nàng mê hoặc, nhưng ta thì không, lúc trước nàng xem thường bá tánh còn liên tục nói năng lỗ mãng với ta chẳng lẽ là giả sao?" Mấy thứ này Triệu Thanh Tử căn bản không thèm để ý, nhưng mà nàng lại không thể nói ra, nàng vừa định phản bác nhưng Ngô Ưu ở phía sau liền nói: "Những việc này là ta không đúng, lúc trước ta đã nói nhiều lời không tốt với công chúa, vạn phần xin lỗi." Lời này làm Lý Oánh Oánh có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới ác bá thế nhưng sẽ mở miệng xin lỗi, hơn nữa nhìn biểu tình không giống làm bộ, phản ứng đầu tiên của nàng chính là Ngô Ưu đang lừa nàng: "Ngươi đừng gạt người, ngươi hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, nói thay đổi liền thay đổi sao? Nếu như ngươi sửa liền không phải là Ngô Ưu!" Ngô Ưu trong lòng rùng mình, nàng xác thật không phải là nguyên chủ, nàng thở dài một hơi: "Công chúa có từng thấy ta trong khoảng thời gian này làm việc ác hay không? Ta thật sự đã thay đổi." Lý Oánh Oánh vừa định phản bác nhưng đã bị Trương Bá Ngộ kéo lại, hắn nhìn Ngô Ưu hai người, lại nghĩ tới những lời Triệu Thanh Thư nói với hắn, hắn cũng không muốn làm hai người các nàng mất hứng: "Công chúa nàng chỉ là nghĩ sao nói vậy, chúng ta liền đi trước một bước, không quấy rầy hai vị." Nói xong, hắn lôi kéo Lý Oánh Oánh rời đi. "Ngươi không cần để trong lòng mấy lời nha đầu đó nói", Triệu Thanh Tử sợ Ngô Ưu khổ sở nên cố ý an ủi nàng. Ngô Ưu cũng không có để ý, nàng biết rõ Lý Oánh Oánh đang mắng nguyên chủ chứ không phải nàng, vì thế nàng cười nói: "Không có việc gì, ta biết, cảm tình hai người bọn họ thoạt nhìn thật tốt, không biết hai người đó rốt cuộc có thể đi đến cùng nhau hay không?" Triệu Thanh Tử nhìn về phía hai người rời đi, khẽ nhíu mày: "Có lẽ vậy." Câu trả lời này làm Ngô Ưu có chút bất an: "Nhưng mà mọi người đều có đôi có cặp, ca ca ngươi hắn có thích ai hay không?" Triệu Thanh Tử lắc đầu: "Ca ca hắn yêu người không yêu hắn." Ngô Ưu không khỏi nhớ tới kết cục của A Tử trong nguyên tác, nàng thử thăm dò hỏi: "Vậy A Tử nghĩ như thế nào?" Cảm giác được Ngô Ưu giống như có chút khẩn trương, Triệu Thanh Tử cảm thấy kỳ quái: "Ngươi làm sao vậy? Vì sao đột nhiên quan tâm những chuyện này?" Ngô Ưu cười ha ha: "Chính là đột nhiên tò mò, A Tử không muốn nói cũng không sao." "Không có gì không thể nói, ta vốn muốn nỗ lực tác hợp hắn cùng người hắn yêu, nhưng hiện tại nghĩ lại, hắn có thể di tình biệt luyến thì càng tốt." Triệu Thanh Tử không quá hứng thú, Ngô Ưu cũng không dám nhắc lại. Ở trong lòng thở dài, Ngô Ưu cũng nhìn về phía nam nữ chủ rời đi, tâm tình có chút trầm trọng, nàng sợ A Tử của nàng sẽ làm những chuyện ngốc như trong nguyên tác. "Có lẽ là ta nghĩ hơi sớm, nhưng mà nếu sau này đôi ta thành hôn, ta muốn được gả đến nhà ngươi." Lời này làm cho Ngô Ưu trở tay không kịp, sau khi trấn định lại, Ngô Ưu lập tức cười đáp ứng. "A Ưu có biết lý do ta vẫn luôn chấp nhất tác hợp ca ca cùng người hắn thương hay không?" Kia còn có thể là có lý do gì? Chẳng phải là bởi vì huynh khống [1] sao? [1] Huynh khống: thương yêu, cưng chiều huynh đến mức phát cuồng. Lời này Ngô Ưu đương nhiên không dám nói ra, nàng thành thành thật thật mà giả vờ không biết. "Bởi vì hai người bọn họ vốn nên ở bên nhau, nhưng mà bởi vì ta, ca ca hắn nửa đời đều vì ta, bởi vậy hắn càng ngày càng xa người này." Lời này để lộ ra nồng đậm tự trách, Ngô Ưu cảm giác Triệu Thanh Tử rất thống khổ, nàng ngồi xổm xuống ôm chặt nàng ấy: "Chuyện này không phải ngươi sai, không cần ôm hết mọi trách nhiệm vào mình." Cái ôm này khiến Triệu Thanh Tử an tâm hơn một chút, nàng xoa xoa khóe mắt: "Cho nên ta nghĩ, sau này ta nên cách hắn xa một chút, để cho hắn có thể trải qua nhân sinh của chính mình." Kỳ thật còn có một nguyên nhân mà Triệu Thanh Tử không nói, nàng có chút hâm mộ hoàn cảnh gia đình mà Ngô Ưu lớn lên. Ngô tướng quân và phụ thân nàng hoàn toàn không giống nhau, nếu như có thể rời xa Triệu Thố nàng cũng sẽ vô cùng cao hứng. Ngô Ưu đau lòng không thôi, nàng không ngừng an ủi Triệu Thanh Tử: "Sẽ không, sẽ không, mọi người đều sẽ hạnh phúc." Đồng thời, Ngô Ưu cũng nghĩ ở trong lòng, xem ra nàng nên tìm thời gian nói chuyện với Triệu Thanh Thư. Ngô Ưu biết, nếu như hắn không giáp mặt nói rõ ràng với A Tử, A Tử nàng sẽ vẫn luôn tự trách. "A Tử có từng vì bản thân mà suy xét hay chưa?" Khi hỏi ra những lời này, thần sắc của Ngô Ưu vô cùng nghiêm túc, Triệu Thanh Tử trong lúc nhất thời lại không thể đáp được, nàng lựa chọn né tránh vấn đề này: "A Ưu thì sao? Ngươi có vì chính mình suy xét hay không?" Xem dáng vẻ Triệu Thanh Tử như vậy, Ngô Ưu cũng đã biết đáp án, nàng cũng không chọc thủng nàng ấy: "Ta sao, ta là một người rất ích kỷ, vạn sự đều nghĩ cho bản thân trước, nghĩ xem nên ăn như thế nào, ngủ như thế nào, lại đến sống như thế nào." Triệu Thanh Tử không khỏi mỉm cười: "Sống mà còn phải nghĩ sao?" Ngô Ưu nhìn nàng: "Đúng vậy, sống cũng cần phải suy nghĩ, bởi vì vừa lơ đãng thì sẽ không còn tồn tại nữa, nhưng mà hiện tại ta đã gặp được một chuyện càng khó khăn hơn." Triệu Thanh Tử cũng tò mò: "Chuyện gì?" Trong mắt thiếu nữ tràn đầy tò mò, gió nhẹ lượn lờ gợi lên những sợi tóc của Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu nhìn nàng, giọng nói ôn nhu: "Là một nha đầu ngốc." Triệu Thanh Tử cảm thấy bản thân cũng không phải là nha đầu ngốc, vì thế nàng nhịn không được mà ghen tuông: "Không biết là cô nương nào có thể làm Ngô đại tiểu thư của chúng ta nhớ nhung như vậy, không biết khi nào ta mới có cơ hội thấy mặt." Nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi âm dương quái khí, Ngô Ưu ở trong nội tâm than thở: "Ta thấy ngươi không có muốn gặp nàng, ngươi là muốn đem nàng chặt thành tám miếng, nhưng mà người ta đang nghĩ tới ngươi a, đồ ngốc." Ngô Ưu nhịn không được bóp nhẹ lấy mũi Triệu Thanh Tử, cười nói: "Sao ngươi lại luôn ăn mấy thứ giấm không tồn tại như vậy thế này. Một lần là Mạc Tử Ý, lúc này ngay cả bản thân mình cũng đều ghen, ta là người hoa tâm như vậy sao?" Triệu Thanh Tử che lại cái mũi của mình, nhanh chóng giải thích: "Không phải, không phải là ta không tin ngươi, ta chỉ là không tin tưởng chính mình." Ngay sau đó Triệu Thanh Tử kịp phản ứng lại đây, Ngô Ưu đây là đang mắng nàng, nàng không khỏi lại tức giận: "Ta sao mà ngốc, ta đây rất thông minh!" Ngô Ưu thấy nàng có chút sốt ruột, xem ra nàng còn phi thường tự tin vào trí tuệ của mình: "A, ta sai rồi, ta là nói ngươi ngốc đến mức đều sẽ không vì chính mình suy xét, tha thứ ta đi, ta chính là đau lòng ngươi." Ngay khi Triệu Thanh Tử còn đang ngây người, Ngô Ưu tiếp tục nói: "Ta sao, hiện tại ích kỷ mà nghĩ, ngươi có thể vì chính mình suy xét một chút, nhưng mà hiện tại chuyện này thật sự là quá khó khăn." Hai tay Ngô Ưu nắm lấy tay Triệu Thanh Tử rồi đặt ở trước ngực, như là đang cầu nguyện: "Ngươi có thể vì ta mà giảm bớt một chút khó khăn cho bản thân được không? Rốt cuộc thì ta rất ngốc, không có thông minh như ngươi." Tim Triệu Thanh Tử đập loạn nhịp, trực giác của nàng bảo là không thích hợp, người này thế công quá mạnh, nàng liền phải quăng mũ cởi giáp mất. Triệu Thanh Tử nhịn không được muốn rút tay ra, lại phát hiện Ngô Ưu nắm thật sự chặt, cảm giác được khuôn mặt nóng bừng, Triệu Thanh Tử từ bỏ giãy giụa: "Được, được rồi, ta đáp ứng ngươi, mau buông ra." Hôm nay A Tử vẫn túng quẫn như vậy, Ngô Ưu cũng sợ nàng thật sự tức giận, vì thế liền buông ra tay nàng. Triệu Thanh Tử bình phục một chút tâm tình của mình, cảm thấy hơi mất mặt, nàng vì thế mà không khỏi bật cười. Ngô Ưu thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Triệu Thanh Tử nhìn phương xa, nàng yên lặng trong chốc lát, sau đó hứa với Ngô Ưu: "Ta biết A Ưu ngươi có ý gì, ta sẽ tận lực làm được, chỉ cần có ngươi ở đây, ta dường như chẳng còn sợ gì nữa." "Ta cũng vậy, ở bên ngươi ta cũng sẽ không còn sợ gì nữa." Ngô Ưu trời sinh không thích tranh với ai, nhưng hiện giờ nàng lại muốn đoạt lấy, muốn thay đổi thế giới này khỏi kết cục xấu. Cùng lúc đó, ở trong Đằng Vân khách điếm, Mạc Tử Ý ngồi ngơ ngẩn ở bàn, bởi vì cửa sổ đều bị nàng khóa chặt, bên trong phòng vô cùng tối, nàng cố ý đẩy hai người Giang Hồng ra, muốn yên lặng một chút. Giọng nói điên loạn của Thu Họa không ngừng vang lên trong đầu nàng, trừ bỏ trái tim trở nên lạnh lẽo, nàng vẫn luôn tự hỏi không biết có thể tin tưởng lời Thu Họa nói hay không. Nhưng hiện tại nàng không dám tín nhiệm bất luận kẻ nào, sức một mình nàng có vẻ quá mức nhỏ bé. Mạc Tử Ý cẩn thận nhớ lại tình cảnh ngày trước khi xuất phát, ngày đó sắc mặt của ca ca có chút kém, cơm cũng không ăn. Lúc ấy Mạc Tử Ý chỉ đơn giản cho rằng thân thể hắn không thoải mái, hiện giờ nghĩ lại đâu đâu cũng có điểm đáng ngờ. Hay là ca ca thật sự đã biết chuyện gì đó, bị người cố ý trù tính giết hại? Nghĩ đến khả năng này, Mạc Tử Ý không thể kìm được lửa giận trong lòng, nàng hít sâu vài lần nhưng trong lòng vẫn vô pháp bình tĩnh. Đồng thời trong lòng nàng lại có chút sợ hãi, nếu như chuyện nàng rơi xuống nước lần này là do có người sai khiến, nàng hẳn là đang bị người theo dõi, nghĩ đến đây liền có chút hâm mộ Ngô Ưu: "Nếu có thể lợi hại như Ngô tiểu thư thì tốt rồi." Đương nhiên đây cũng chỉ là ngẫm lại, Mạc Tử Ý biết rõ bản thân làm không được, hiện giờ rốt cuộc không còn ai vì nàng che mưa chắn gió, tất cả mọi chuyện nàng đều phải tự mình gánh vác, nàng không khỏi có chút nhụt chí. Cảm thấy tinh thần bản thân không ổn, Mạc Tử Ý lại nhịn không được mà tự cổ vũ cho mình, nàng nghẹn ngào nói: "Có thể làm được, có thể làm được, mẫu thân nói ta chính là một hài tử dũng cảm." Niệm hai câu như vậy giống như thật sự sinh ra dũng khí, Mạc Tử Ý hít hít cái mũi, dùng tay áo lau đi nước mắt ở khóe mắt, sau đó nàng đứng dậy mở cửa sổ, nhìn dòng người đi lại trên đường, trong lòng cũng đã yên ổn một chút. Nhìn phương xa, Mạc Tử Ý nghĩ thầm: "Vậy bắt đấu điều tra những người Thu Họa đã tiếp xúc vậy, nhưng mà phải cẩn thận một chút." Mạc Tử Ý không khỏi mỉm cười: "Xem ra có thời gian rảnh thì có thể đi tìm Ngô tiểu thư thỉnh giáo một chút võ thuật, không biết nàng ấy có nguyện ý thu nhận đồ nhi ngu ngốc này hay không." Ngô Ưu đang chơi đùa rất khoái hoạt vui sướng, hoàn toàn không biết đồ đệ đã bắt đầu lên đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]