Ngô Chiêm nhìn cổng thành lại có chút cảm khái. Đối với hắn mà nói, nơi được gọi là nhà vừa xa lạ nhưng cũng lại quen thuộc như vậy.
Nghĩ đến chuyện có thể lập tức nhìn thấy nữ nhi của mình, Ngô Chiêm không khỏi cao hứng thêm vài phần, không biết nha đầu kia có tự mình chiếu cố tốt bản thân hay không.
Nghĩ như vậy, Ngô Chiêm càng thêm vội vàng, hắn không hề lưu lại ở cửa thành mà trực tiếp đi vào trong thành.
Bá tánh bên trong thành nhìn thấy Ngô Chiêm đã trở lại thì đều vô cùng cao hứng, thậm chí còn có người rơi lệ đầy mặt, xem biểu tình kia thật giống như còn muốn quỳ xuống dập đầu với Ngô Chiêm mấy cái.
Ngô Chiêm bị bọn họ nhiệt tình vây quanh, hắn có chút thụ sủng nhược kinh, nếu như ở biên quan thì không có gì lạ, bởi vì hắn đối đãi bá tánh ở biên quan rất tốt, cho nên bá tánh ở đó nhiệt tình một chút cũng không có gì để ngạc nhiên.
Nhưng không biết vì sao bá tánh ở kinh thành cũng như vậy, Ngô Chiêm không ở kinh thành lâu, nhưng mỗi lần trở về đều sẽ cảm nhận được bọn họ thậm chí còn nhiệt tình hơn cả bá tánh ở biên quan.
Nghĩ trăm lần cũng không ra, Ngô Chiêm không suy nghĩ nữa. Hắn chỉ nghĩ, có lẽ là bọn họ cảm kích hắn hàng năm trấn thủ biên qua đi.
Bây giờ Ngô Chiêm còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, hắn vội vàng thoát khỏi đám đông đang vây quanh rồi đi đến tướng quân phủ.
Chờ đến khi bóng dáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-mo-ra-don-gian-hinh-thuc/1139936/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.