Chương trước
Chương sau
Sau khi Thẩm Thứ và Phó Thời Kiêu cùng bị ăn mắng thì đều tiết chế hơn nhiều, không gây sự nữa.
Nhân viên công tác của các bộ phận đều là thành viên tổ chức Quan Sở thường dùng, phối hợp với các diễn viên càng ngày càng ăn ý. Tiến độ quay của bộ phim truyền hình dần đi vào quỹ đạo, chỉ trừ một người – Trình Gia Hâm.
Trình Gia Hâm trước giờ đều được fan gọi là tiểu sinh dương quang chăm chỉ, không chỉ vì dáng vẻ đẹp trai, trẻ trung năng động, mà còn vì kỹ năng diễn xuất trên mạng và khả năng thể hiện nhân vật của cậu ta cũng gọi là ra gì đấy.
Mà hôm nay, sau khi bị công chúng vứt bỏ và lãng quên gần một năm vì những tin tức tiêu cực, cậu ta như mất hẳn linh tính của một diễn viên, quên cả cách diễn, quay phim thì quên lời liên tục, chẳng khác nào mộng du.
Trình Gia Hâm từng lợi dụng kim chủ của mình là Phùng Mậu hẹn Thẩm Thứ ăn cơm, nhằm đẩy Thẩm Thứ lên giường của tên biến thái Lưu Chiêu. Tất nhiên Thẩm Thứ không hề có chút hảo cảm nào đối với hắn, nhưng từ khi phát hiện Trình Gia Hâm thỉnh thoảng sẽ trốn vào phòng vệ sinh hút thuốc một mình, Thẩm Thứ cũng có chút quan tâm tới trạng thái tinh thần của cậu ta.
Tuy Trình Gia Hâm sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến Thẩm Thứ nhưng dù sao bọn họ cũng thuộc cùng một đoàn phim, nếu vì sai lầm của một mình cậu ta làm chậm trễ tiến độ và chất lượng quay của cả đoàn phim…
Thẩm Thứ thầm nghĩ, ông đây cũng chẳng muốn bố thí tình thương bác ái hay chút xíu kiên nhẫn nào cho loại này, nói gì đến sẵn lòng quay phim cùng.
Người nghĩ vậy không chỉ có mình Thẩm Thứ.
Vừa hay, Trình Gia Hâm đứng giữa trường quay, lần hai nói sai lời thoại.
Đạo diễn Quan Sở nóng giận quát một tiếng, đứng lên từ phía sau máy quay phim, vẻ mặt đầy lửa giận.
Bao gồm cả diễn viên, mấy chục người trong phim trường giây lát ngậm miệng, cẩn thận cúi đầu, cun cút làm việc, không muốn đúng lúc này lại để đạo diễn chú ý tới mình.
Dù sao chuyện đạo diễn Quan tính cách gắt gỏng, khắt khe có tiếng trong giới. Ai chọc ông thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Trong không khí im lặng quỷ dị, Quan Sở đứng trước mặt Trình Gia Hâm, nói thẳng luôn: “Tự cậu hiểu đi, lý do tôi cho cậu diễn Mục Cảnh Việt vì lúc thử vai thể hiện không quá tệ, hơn nữa về sau cậu còn nhiều lần tới tìm tôi, bảo đảm với tôi là có thể diễn tốt nhân vật này, tôi mới động lòng trắc ẩn, đồng ý cho cậu một cơ hội.”
Quan Sở không hề chừa lại chút mặt mũi nào cho Trình Gia Hâm: “Tôi cho cậu thêm một tuần, nếu như cậu không thể điều chỉnh trạng thái cho tốt, diễn Mục Cảnh Việt vừa mắt tôi thì cậu cút luôn ra khỏi đoàn phim ‘Bình Sinh Hoan’ này đi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả đủ cho cậu!”
Thẩm Thứ: Ừ hứ, quả nhiên.
Đúng là trong mắt đạo diễn Quan không chứa nổi hạt cát mà!
Nhưng dường như những người khác cũng không có ý định như vậy.
Đoạn mà Trình Gia Hâm phải quay bị Quan Sở điều chỉnh, tiếp theo không có cảnh của cậu ta. Cậu ta âm thầm nắm chặt tay, đi qua những lời châm biếm và chế giễu dù vô tình hay cố ý, ủ rũ cúi đầu về khu nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, Thẩm Thứ thấy Phó Thời Kiêu đứng lên, đi tới.
Thẩm Thứ: À hiểu rồi, ảnh đế hẳn là muốn củng cố thiết lập quan tâm đàn em của mình hả?
Thẩm Thứ nhìn hai người cách đó không xa trò chuyện, Phó Thời Kiêu vỗ vai an ủi Trình Gia Hâm, chỉ kịch bản trong tay, ý bảo cậu ta tới đối diễn một đoạn với mình.
Trình Gia Hâm gật đầu, đứng dậy đi theo hắn ra phía sau phim trường.
Thẩm Thứ bĩu môi, không để tâm chuyện này.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Thời Kiêu lúc rảnh sẽ tới đối diễn cùng Trình Gia Hâm, lặng lẽ giúp cậu ta tìm linh cảm. Điều này khiến cho Trình Gia Hâm thể hiện tốt hơn rất nhiều, không còn NG quên lời nữa, từ từ đạt tới tiêu chuẩn mà đạo diễn Quan đặt ra, rồi cũng dần lấy lại ít tự tin.
Thẩm Thứ ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng cũng chấp nhận kết quả này.
Dù sao cậu cũng không hề có hứng thú với mấy cảnh đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay người trong thung lũng hợp thành hữu nghị.
Chỉ cần Phó Thời Kiêu và Trình Gia Hâm đừng có cùng nhau gây sự với cậu thì cậu cũng chẳng để ý.
Nhưng Thẩm Thứ có vẻ đã đánh giá cao giới hạn đạo đức của hai người kia quá rồi.
Cảnh quay đầu tiên sáng nay là hai người Thẩm Thứ và Trình Gia Hâm đối diễn. Thẩm Thứ chuẩn bị xong xuôi rồi đến studio, chỉ thấy Trình Gia Hâm thường đứng trước nhà vệ sinh hút thuốc giải tỏa nay đang cuống cuồng xoay tới xoay lui tìm đồ.
Dường như cậu ta làm mất đồ rất quan trọng, trợ lý lại không có ở bên nên rất lo lắng.
Có nhân viên công tác cũng chú ý tới bên này như Thẩm Thứ, lại gần hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì. Trình Gia Hâm lại giấu giấu diếm diếm, khoát tay ý bảo mình không cần giúp.
Một lúc sau, trợ lý của cậu ta chạy hồng hộc tới nơi, hai người vào trong một góc nói chuyện, dường như Trình Gia Hâm lại càng lo lắng hơn.
Đúng lúc này, đạo diễn Quan Sở cầm loa gắt gỏng rống lớn: “Người đâu? Chử Ngôn với Mục Cảnh Việt vào vị trí, còn lề mề ở đấy làm gì thế? Mỗi hai người thôi mà cũng để nhiều người phải chờ đợi.”
Thẩm Thứ nghe vậy thì nhanh chóng đi tới xin lỗi, Trình Gia Hâm do dự một lát, đợi Quan Sở giục lần hai mới vào chỗ.
Cảnh diễn hôm nay cần một số diễn viên phụ phối hợp diễn, là tình tiết khá quan trọng ở giai đoạn đầu.
Vai Chử Ngôn của Thẩm Thứ và vai tam hoàng tử Mục Cảnh Việt đều không biết thân phận của nhau khi vô tình gặp được. Lần đầu gặp đã ngứa mắt đối phương, đánh nhau ngay trên đường.
Bối cảnh của tình tiết này là mở đầu cho lòng thành kiến của Chử Ngôn đối với Mục Cảnh Vân – người có cùng thân phận, khiến hai nhân vật không đánh không quen biết, cuối cùng lại trở thành huynh đệ tốt, làm nổi bật lên tấm lòng và tính cách của nhị hoàng tử Mục Cảnh Vân.
Thời điểm cuối năm dần tới, tam công tử Chử Ngôn mười sáu tuổi của phủ tướng quân trấn thủ biên quan trở về kinh thành nhậm chức. Là một thiếu niên từ bé đã lớn lên ở trấn nhỏ biên thùy Tây Bắc, cậu rất hiếm khi thấy cảnh cảnh phố xá phồn hoa như ở kinh thành. Dưới lòng tò mò, lại không có tôi tớ theo sau, cậu tự mình chuồn ra khỏi phủ dạo phố, gặp được tam hoàng tử Mục Cảnh Việt cũng chạy từ cung ra chơi.
Mục Cảnh Việt xuất thân cao quý, được Lưu quý phi, sủng phi của hoàng đế sinh ra, từ nhỏ đã được cung nhân nâng niu, nuông chiều, vì vậy mà hình thành tính ngang ngược, tính cách ngông nghênh chẳng thèm để ai vào mắt.
Trong lúc hắn đang đi bộ trên đường, không cẩn thận bị một người bán hàng rong va vào người một phát, lỡ giẫm lên giày hắn nên giận tím mặt, sai thái giám thị vệ xuất cùng theo bên người  vây đánh người bán hàng rong tàn bạo.
Người bán hàng rong bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nơm nớp lo sợ mà quỳ gối xin lỗi Mục Cảnh Việt, liên tục dùng ống tay áo lau đôi ủng da lộn của hắn, cầu xin hắn tha cho mình một mạng.
Lúc này tâm tình Mục Cảnh Việt mới khá lên, hí hửng vỗ vỗ bụi trên áo bào màu xanh đậm của mình định đi.
Lúc này, Chử Ngôn trong đám người vây xem thấy một màn như vậy tiến lên, đưa tay cản đường hắn.
Chử Ngôn mặc dù là công tử Hầu phủ, nhưng lại không lớn lên ở Kinh thành, không biết rằng Mục Cảnh Việt là hoàng tử được sủng ái nhất ở triều đại đương thời, chỉ cho rằng hắn là một tên ăn chơi trác táng.
Cậu trẻ tuổi bộp chộp lại tràn đầy tinh thần trượng nghĩa, cho rằng bách tính cũng là người, không nên bị giới quyền quý đối xử như vậy, đôi co với hắn, muốn hắn xin lỗi người bán hàng rong.
Kết quả còn chưa nói được mấy câu, cậu đã bị Mục Cảnh Việt nói đến bùng lên lửa giận, hai người bắt đầu động tay chân.
Chử Ngôn quanh năm theo cha tập võ, lấy một địch năm nhưng không hề rơi vào thế hạ phong. Cậu ngứa mắt cái điệu bộ của Mục Cảnh Việt, muốn khiến hắn quỳ xuống với người bán hàng trước mặt mọi người, ép hắn nhận sai.
Sau khi đánh gục những thái giám và thị vệ bảo vệ bên người Mục Cảnh Việt, Chử Ngôn nắm lấy cơ hội, nhấc chân hung hăng đạp về phía bắp chân Mục Cảnh Việt.
Đoạn tình tiết quay đến khi Thẩm Thứ đánh gục thị vệ đều coi như thuận lợi.
Cảnh tiếp theo là cậu nhấc chân đạp Trình Gia Hâm.
Tuy rằng hai người có hận thù trong hiện thực nhưng Thẩm Thứ chưa từng muốn lợi dụng cơ hội để nói chuyện cá nhân hay cố ý gây khó khăn cho đối phương. Cậu thậm chí còn cẩn thận rượt lại các cảnh tiếp theo trong đầu khi bổ trang, xác định Trình Gia Hâm không có cơ hội tự mình động tay động chân mới yên tâm đi tới.
Động tác đạp người này, Thẩm Thứ dùng sức không thể quá nhẹ, không để cho khán giả nghĩ là giả, cũng không thể quá nặng, không thể để Trình Gia Hâm thật sự chịu đau, vì vậy mà cậu phải khống chế lực chân thật vừa phải.
Đây là một cảnh rất thử thách kinh nghiệm diễn xuất của diễn viên.
Mà động tác của Trình Gia Hâm thì đơn giản hơn nhiều.
Cậu ta chỉ cần đợi sau khi Thẩm Thứ đá thì quỳ xuống, giãy dụa muốn đứng lên, đồng thời ngẩng đầu nói lời thoại, nói ra thân phận của mình, gắng dùng điều này dọa sợ đối phương…
Dưới sự hướng dẫn của chỉ đạo võ thuật, hai người lặp đi lặp lại động tác mấy lần. Trong lúc đó Thẩm Thứ để ý thấy sắc mặt Trình Gia Hâm không tốt lắm, tiếng hít thở hơi nặng, tưởng là cậu ta bình thường không vận động nhiều, múa tay múa chân vài cái đã mệt rồi.
Thẩm Thứ cho rằng mình đã nắm được cường độ lẫn góc độ của động tác, sau khi nghỉ ngơi một chút thì bắt đầu quay.
Nhưng dường như Trình Gia Hâm vẫn đang lo lắng, liên tục nhìn về phía trợ lý của mình.
Trợ lý hiểu ý cậu ta, vội vã chạy ra khỏi studio.
Nhưng lúc này, đạo diễn Quan hô một tiếng, bắt đầu khởi quay.
Thẩm Thứ đánh ngã thị vệ cuối cùng xong, một cước đạp tới bắp chân Trình Gia Hâm.
Kết quả, Trình Gia Hâm vốn nên thuận theo đó quỳ xuống đất chợt mặt thoắt cái trắng bệch, ngã xuống mặt đất, đau đến run rẩy.
Thẩm Thứ:!!!
Nhân viên đoàn phim thấy chuyện không ổn, chạy tới kiểm tra tình huống. Thẩm Thứ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó tin, trong lòng thầm chửi một tiếng: Đệch mợ!
Phòng tới phòng lui, không phòng nổi tiểu nhân!
Một cước này của cậu rõ ràng đã căn lực rất tốt, chỉ cần Trương Gia Hâm không mắc bệnh giòn xương, thiếu hụt canxi hàng ngày sẽ không đau như thế này!
Cho nên, Trình Gia Hâm đang ăn vạ cậu đây à? Giả vờ chăng? Trình Gia Hâm muốn đổ tội cho cậu bằng cách này?
Thẩm Thứ lấy lại bình tĩnh, mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, trong đầu nhanh chóng tiến hành một loạt phân tích hợp lý, cho ra kết luận như vậy.
Như thấy người trên mặt đất đã đau đến nỗi ra mồ hôi lạnh, cậu lại không chắc chắn.
Trợ lý của Trình Gia Hâm đúng lúc chạy về, hắn cương quyết từ chối đưa người vào viện kiểm tra, đỡ lấy thân Trình Gia Hâm đang đứng không vững, đầu óc mơ hồ lên, khó khăn đưa vào xe rồi rời đi.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cảnh quay buổi sáng rõ ràng không thể tiếp tục được nữa. Đạo diễn Quan buồn bực phất tay, ý bảo mọi người trong phim trường làm gì thì làm đi.
Vẻ mặt của mọi người không giống nhau, ánh mắt đảo qua chỗ Thẩm Thứ đang đứng tại chỗ suy nghĩ, đều im lặng lui ra, đi đường vòng.
Diễn viên phụ trong cảnh quay giải tán, chỉ đạo võ thuật đứng bối rối một bên, thì thào tự hỏi: “Gì vậy trời, rõ ràng diễn viên diễn Chử Ngôn không đá mạnh, sau Mục Cảnh Việt lại đau đến thế?”
“Chẳng lẽ có người động tay động chân với chỗ không ai thấy?”
Thẩm Thứ nghe thấy câu này, ngẩng phắt lên, nhìn về phía phim trường.
Trong phim trường không có bóng dáng Phó Thời Kiêu vì hôm nay không có cảnh của hắn.
Nghĩ tới việc thời gian này Phó Thời Kiêu và Trình Gia Hâm rất thân nhau, nếu đúng là có người giở trò ở chỗ không ai phát hiện ra, Thẩm Thứ nghĩ, chắc chắn là do hắn!
Thẩm Thứ: Do bố mài hiền quá đúng không!
——–
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.