Đêm đông thường tới sớm, chưa đến 5 giờ sắc trời đã tối sầm.
Thẩm Thứ cúp điện thoại của Đại Thục Mai, không cảm nhận được sự vui vẻ khi nhìn thấu âm mưu của nhân vật chính, ngược lại chỉ thấy nản lòng thoái chí.
Cậu không bật đèn, gối đầu lên cánh tay nằm trên chiếc giường không mấy rộng rãi, ngước nhìn căn phòng tối đen như mực và không khí âm trầm ngoài cửa sổ, âm thầm thở dài một hơi.
Ngày mai chính là Tết Nguyên Đán.
Đại Thục Mai và Thẩm Hiên gọi điện thoại cho cậu, vừa mở miệng đã nhắc tới tiền, không một câu chúc mừng năm mới. Cũng chẳng hỏi cậu một mình bên ngoài dốc sức làm việc có cô đơn hay không, có nhớ nhà hay không, liệu có muốn về nhà chơi mấy ngày…
Cậu đồng ý đưa tiền, muốn từ nay về sau đoạn tuyệt quan hệ, người nguyên chủ hai mươi năm gọi “cha” không nói một lời.
Một nhà ba người hoàn toàn không quan tâm tới nguyên chủ, chỉ đáng thương cho nguyên chủ còn vì bọn họ mà chịu khổ. Thậm chí còn vì tiền mà không tiếc bán đi thân thể của mình, cuối cùng lại vô thanh vô tức(*) rời khỏi thế gian.
(*) Vô thanh vô tức [无声无息]: Không có âm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không có tiếng tăm, không được người khác biết.
Thẩm Thứ có hơi thương tiếc nguyên chủ.
Cứ cho là nguyên chủ quá mức tốt bụng, tính tình yếu đuối dễ bị người khác coi thường. Nhưng với một người lớn lên trong một gia đình đơn thân như Thẩm Thứ, thật ra cậu hiểu được khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-he-voi-dai-lao-co-chap/1023697/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.