Chương trước
Chương sau
Phải đến tối muộn tất cả bốn nhóm thi đấu mới ghi hình xong. Có đại lão giám sát, các minh tinh không ai dám nổi nóng mà quyết tâm phải làm việc chăm chỉ đến cùng, nên cả đám vừa đói vừa mệt. 
Trợ lý Tiểu Đồng của Thấm Thứ vẫn luôn chờ ở phòng bên cạnh. Khi thấy cậu từ phòng nghỉ chung đi ra thì lập tức chạy tới, đưa ly trà sữa ấm nóng cùng điện thoại cho Thẩm Thứ bảo là có người tìm cậu. 
Thẩm Thứ nhận ly trà sữa uống một ngụm, mở khóa điện thoại phát hiện Diệp Tri Tri đã gửi một tin nhắn thoại dài cho mình trên Weixin, nội dung đại khái là: Hai đứa tụi mình lâu rồi không được gặp nhau nên tớ rất nhớ chị em bạn dì nhà mình, thành ra có rất nhiều thứ muốn tâm sự với cậu. Biết hôm nay cậu có quay tiết mục ở trung tâm chế tác điện ảnh, tình cờ tớ cũng có công việc ở gần đó nên buổi tối sau khi xong việc cậu có muốn đi ăn tối với tớ không? Bữa này tớ bao!
Thẩm Thứ đói đến mức hoa cả hai mắt, không ngờ ngay lập tức có người tốt đứng ra bao cậu ăn tối, cậu thật sự cảm động rớt nước mắt. Cậu đi đến một nơi không ai để ý, nhỏ giọng gửi Diệp Tri Tri một tin nhắn thoại: Tớ tò mò lắm đấy Diệp Tri Tri. Một người sát phạt quyết đoán, lạnh lùng vô tình, có thể trấn áp hơn 70 minh tinh ở giới giải trí như đại lão Kiều sao lại có một cô em gái vừa đáng yêu vừa hiểu tớ như cậu được vậy? Cậu có chắc chắn cậu là em gái ruột của đại lão không?
Diệp Tri Tri trả lời lại rất nhanh: “Thứ Thứ Tử, rốt cuộc là cậu đang khen tớ hay là khen anh tớ đấy? Nếu mà cậu đã tâng bốc anh trai tớ thành thần tiên trên trời mới có đến như vậy rồi hay là suy xét việc làm chị dâu tớ đi? 
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thứ chợt nhớ tới sáng nay hình như mình chọc tức Kiều Nhung không nhẹ khiến tâm trạng cả ngày nay của đại lão không tốt một chút nào, cũng không cho thí sinh sắc mặt tốt. 
Về phần tại sao đại lão tức giận thì chắc là do mọi người trêu mèo ghẹo chó nhỉ?
Thẩm Thứ thầm nghĩ, tính tình đại lão vừa thất thường, vừa khó tính, lại hống hách nên tớ mới không muốn làm chị dâu của cậu đâu. Làm chị dâu của cậu thì chắc chắn tớ sẽ bị bắt nạt thành bánh bao, cả đời xui xẻo. 
Hơn nữa, anh trai cậu là người mà nhân vật chính thế giới này – Phó Thời Kiêu coi trọng, ai dám chen ngang? Không muốn sống nữa hay gì? Chỉ vì anh trai cậu trêu chọc tớ trước mặt Phó Thời Kiêu mấy lần làm tớ bị Phó Thời Kiêu liệt vào danh sách những đối tượng thăm dò trọng điểm đó!
Thẩm Thứ trả lời Diệp Tri Tri: Làm chị dâu nhà cậu thì thôi bỏ đi, còn cùng nhau ăn tối thì được đó, mau gửi địa chỉ cho tớ đi. 

Bốn mươi phút sau, Thẩm Thứ ngồi xe đi đến nhà hàng. 
Nhà hàng mang phong cách quán ăn tại gia Trung Hoa này nằm ở một góc khuất nên tính riêng tư rất cao, không lo bị paparazzi theo dõi. Không gian quán yên tĩnh, trang nhã, là nơi tụ hội thường xuyên của những người tai to mặt lớn trong giới. 
Thẩm Thứ mở cửa bước vào đại sảnh, nói số phòng cho người phục vụ, người phục vụ liền dẫn cậu đi đến phòng riêng. Khi đang đi tới một tấm bình phong, cậu bỗng nhìn thấy hai người phía trước trông rất quen, nhìn giống như là Kiều Nhung với Phó Thời Kiêu. 
Thẩm Thứ vội vàng trốn phía sau lưng phục vụ, dự định để phục vụ che khuất bản thân.
Tuy nhiên vẫn chậm một bước. 
Kiều Nhung cảm nhận có ánh mắt ở phía sau nên quay đầu lại nhìn thấy cậu, sau đó anh xoay người bước nhanh về phía cậu. 
Phó Thời Kiêu sửng sốt, cũng theo sau anh đi tới. 
Thẩm Thứ tránh không được, trong lòng kêu khổ: Sắp chết đói đến nơi rồi mà đi ăn một bữa cơm cũng có thể gặp được hai vị đây, đến ông trời cũng muốn tiệt đường sống của tôi đúng không!
Hai người vừa bước tới đứng yên trước mặt cậu, Phó Thời Kiêu không kiềm chế được nét ngạc nhiên trên mặt, hỏi cậu: “Cậu cũng đến đây ăn tối à?”
Thẩm Thứ yếu ớt gật đầu: “Vâng.”
Nhà hàng này không phải là nơi bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện đi vào, Phó Thời Kiêu dường như có chút không tin nên tiếp tục hỏi cậu: “Cậu ăn tối với ai thế?”
Thẩm Thứ thầm trợn trắng mắt, trong lòng bực bội nghĩ: Đờ mờ, ông đây ăn cơm với ai cũng cần phải báo cáo với anh sao?
Nhưng cậu cũng chỉ dám nghĩ thôi. 
Cậu vẫn không muốn xé mặt với ảnh đế, đại lão cũng đang đứng ở đây nên cậu không thể nói dối, đành phải nói thật: “Cùng với Diệp Tri Tri ạ.”
Phó Thời Kiêu đương nhiên biết Diệp Tri Tri chính là cô em gái Kiều Chi của Kiều Nhung. Hắn cũng biết Thẩm Thứ với Diệp Tri Tri từng hợp tác với nhau trong bộ phim truyền hình, lần lượt đóng vai nam nữ chính. Nhưng hắn không ngờ quan hệ bên ngoài của hai người họ lại tốt đến mức hẹn nhau đi ăn tối. Hơn nữa nhìn qua thì có vẻ như là Thẩm Thứ cũng biết thân phận thực sự của Diệp Tri Tri, Kiều Nhung cũng biết cậu biết điều đó. Quan trọng hơn là cái tên muội khống Kiều Nhung này lại đồng ý cho hai người kia tiếp xúc với nhau.
Đôi mắt đào hoa của Phó Thời Kiêu vì ngạc nhiên mà nhìn về phía Kiều Nhung. 
Kiều Nhung không đáp lại anh ta mà cười nhạt nhìn Thẩm Thứ, ngón tay gõ nhịp nói: “Nếu đã gặp nhau rồi thì cùng đi đi.”
Dứt lời, hắn xoay người nói khẽ với người phục vụ số phòng mà Diệp Tri Tri đã nói với Thẩm Thứ trước đó. 
Thẩm Thứ:??????
Có thể cho tui vui vẻ ăn một bữa cơm tối được không hả?!
Hiển nhiên, Phó Thời Kiêu cũng có suy nghĩ giống như vậy. 
Một người luôn giữ được sự bình tĩnh lạnh nhạt trước mặt người ngoài như anh ta lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt vội vàng, tiến lên giữ chặt cánh tay Kiều Nhung, nói với hắn: “Anh Kiều Nhung, đã nói là đêm nay em mời anh ăn tối mà.”
Hắn cố gắng để ngữ khí của mình nghe thật nhẹ nhàng, cũng mang theo một chút thỉnh cầu không dễ phát hiện. 
Kiều Nhung dừng lại, cau mày nhìn hắn một cái, không chút dấu vết rút tay mình ra, trầm giọng trả lời: “Sau này sẽ có cơ hội.”
Phó Thời Kiêu đứng tại chỗ nhấp môi, khuôn mặt tràn đầy thất vọng. 
Động tác và vẻ mặt của hai người kia toàn bộ đều không thoát khỏi hai mắt Thẩm Thứ, đại não vốn đang ngừng hoạt động vì đói của cậu bỗng lóe lên một ý tưởng. 
Thêm một lần được ăn cơm cùng với đại lão và ảnh đế, đây còn không phải là thời cơ tốt để tác hợp cho hai người này ở bên nhau sao?
Nhìn gương mặt điển trai mang nét mất mát tiêu điều của ảnh đế xem, chậc chậc chậc, đại lão đúng là một người ý chí sắt đá mà. 
Cho nên, đây là thời điểm đến lượt tui, Thẩm – Cupid tiểu thiên sứ – Thứ, tiến hành kế hoạch làm Cupid lần thứ hai!
Thẩm Thứ ngay lập tức tỉnh táo lên, tinh thần phấn chấn mà theo phía sau Kiều Nhung đi đến phòng riêng, cũng không quên quay đầu lại gọi Phó Thời Kiêu: “Anh Thời Kiêu, anh cũng đi ăn cùng với bọn em đi!”
“Ừm, được.” Phó Thời Kiêu miễn cưỡng cười một chút, gật đầu đồng ý. Vào lúc Thẩm Thứ quay đầu lại liền thì lộ ra ánh mắt tràn ngập hận ý mãnh liệt. 

Kiều Nhung đẩy cửa bước vào phòng riêng, theo sau là Phó Thời Kiêu cùng Thẩm Thứ. Diệp Tri Tri, người vốn đang vui vẻ chờ đợi trong phòng, chuẩn bị đứng lên nghênh đón chị em bạn dì mình thấy cảnh này thì bị dọa đến đần luôn. 
Cô từ phía sau bàn tròn chậm rãi đứng lên, nhìn anh trai tốt nhà mình, ảnh đế và chị em bạn dì mình Thẩm Thứ hồi lâu không kịp phản ứng, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Anh trai, Thời Kiêu, Tiểu Thứ Thứ, sao ba người lại đi cùng nhau vậy?”
Anh trai tốt Kiều Nhung tiện tay kéo chiếc ghế dựa ở vị trí chủ vị ngồi xuống, vẻ mặt đương nhiên trả lời em gái: “Trước đó em có nói cho anh biết địa chỉ với số phòng mà.”
Anh không nói thì không sao, vừa nói đến việc này là Diệp Tri Tri lập tức nổi giận, tức giận nói: “Còn không phải là do anh để trợ lý với vệ sĩ giám sát em, dù em có làm gì thì cũng đều phải báo trước cho anh hết sao!”
Em gái tùy hứng như thế này làm Kiều Nhung hơi tức giận, sắc mặt không thể thể nào đẹp lên nổi, lời nói cũng mang theo vài phần nghiêm khắc: “Chi Chi, đừng lộn xộn!”
Diệp Tri Tri biết bản thân không thể nói chuyện với anh trai bèn bĩu môi không đáp lại nữa. 
Thẩm Thứ thấy thế vội vàng đi đến giải thích: “Tri Tri, cậu đừng giận. Tớ vô tình gặp ngài Kiều với anh Thời Kiêu trên đường đi đến phòng này, tình cờ bọn họ cũng định ăn tối ở đây nên tớ tự ý mời bọn họ cùng tới ăn tối với tụi mình đấy.”
Cậu vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu với Diệp Tri Tri. 
Diệp Tri Tri nhận được tín hiệu từ ánh mắt của chị em bạn dì nhà mình, lại nghĩ đến mấy ý đồ có khả năng xuất hiện trong đầu ông anh mình thì tức giận lẩm bẩm “Mới là lạ” rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh Kiều Nhung. Sau đó cô lôi kéo Thẩm Thứ ngồi kế bên mình. 
Phó Thời Kiêu vừa mới bị Kiều Nhung làm mất mặt, bây giờ vẫn còn cảm thấy xấu hổ nên đi đến chỗ bên trái Thẩm Thứ ngồi xuống. 
Thẩm Thứ: Nam chính âm hiểm đừng có làm khó ông đây mà!
Cậu nhìn về phía chỗ trống bên cạnh Kiều Nhung, nói với Phó Thời Kiêu: “Anh Thời Kiêu, em với Tri Tri lâu ngày không gặp nhau nên có nhiều bí mật cô ấy muốn tâm sự với em lắm. Chỗ bên phải của ngài Kiều cũng chưa có ai ngồi, hay là, anh sang đó ngồi, sẵn tiện trò chuyện với ngài ấy luôn.” 
Phó Thời Kiêu thấy có người cho hắn bậc thang để đi xuống(*),lập tức mỉm cười ôn hòa, thuận thế gật đầu: “Được.”
Bậc thang
Thực đơn của quán ăn tại gia này mỗi ngày chỉ có 10 món do ông chủ quán ăn quyết định. Sau khi bốn người ngồi xuống bàn, Kiều Nhung bảo người phục vụ có thể lên đồ ăn rồi. 
Đến khi món thứ hai là món súp cá viên được bưng lên, Diệp Tri Tri kéo tay áo Thẩm Thứ nhỏ giọng nói với cậu: “Anh trai tớ thích ăn món này này, cậu múc cho anh ấy một chén đi.”
Thẩm Thứ giương mắt nhìn về phía Phó Thời Kiêu ở bên kia, phát hiện ảnh đế hiện tại đang cầm đôi đũa đến xuất thần, không có dấu hiệu hành động gì cả. 
Bên này thì Diệp Tri Tri đang không ngừng động tay động chân, Thẩm Thứ đành phải lấy một chén súp cá viên rồi dùng muỗng mình múc một viên lên bỏ vào miệng, sau khi ăn xong thì cảm thán: “Ưm, cá viên này ngon như mỹ vị vậy, chất thịt vừa mềm vừa dai. Anh Thời Kiêu, anh mau nếm thử đi, sẵn tiện múc cho ngài Kiều một chén luôn.”
Hai người bị cậu nhắc tên đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thứ. Cậu mặt không đỏ tim không loạn, bình tĩnh ăn thêm một viên cá viên. 
Phó Thời Kiêu còn chưa kịp làm gì thì Kiều Nhung đã cầm lấy muỗng tự múc cho bản thân một chén, vẻ mặt tự nhiên mà uyển chuyển từ chối: “Không cần làm phiền đến Thời Kiêu, tự tôi làm được rồi.”
Cùng lúc đó, Diệp Tri Tri trợn to đôi mắt hạnh của mình, kinh ngạc nhìn Thẩm Thứ rồi thấp giọng uy hiếp: “Cậu làm cái gì vậy? Thứ Thứ Tử, cậu phải làm theo lời tớ nói nha!”
Thẩm Thứ quay đầu làm vẻ mặt bi thương nhìn cô, thấp giọng nói: “Ngại quá Tri Tri Tử, tha thứ cho tớ không thể làm chị dâu của cậu được.”
Diệp Tri Tri: Tớ! Không! Tin!
Món thứ ba được bưng lên là món thịt kho Đông Pha, cô tiếp tục ra hiệu bảo Thẩm Thứ gắp đồ ăn cho anh trai mình. Thẩm Thứ không hề dao động, mặt dày kêu Phó Thời Kiêu gắp cho, còn Kiều Nhung tiếp tục dùng hành động để cự tuyệt. 
Món thứ tư, món thứ năm được bưng lên, Diệp Tri Tri tức giận ăn cơm, không thèm lên tiếng nữa. 
Món thứ sáu được bưng lên, cô kéo nhẹ tay áo của Thẩm Thứ, Thẩm Thứ nhìn sang Phó Thời Kiêu, chuẩn bị lên tiếng. 
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Tri Tri vang lên: “Thứ Thứ Tử, tớ chỉ muốn nói với cậu rằng anh trai tớ không thích ăn món này.”
Thẩm Thứ vội phanh lại nên bị sặc đến ho sù sụ. 
Sau khi nhận ra em gái bảo bối nhà mình cùng con mồi nhỏ ngồi chung với nhau quá ồn ào, Kiều Nhung vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, lên tiếng giáo huấn hai người: “Trong lúc ăn cơm thì yên lặng một chút!”
Diệp Tri Tri lè lưỡi ngưng nói, lấy điện thoại ra lặng lẽ gửi tin nhắn cho Thẩm Thứ.
Diệp Tri Tri: Thứ Thứ Tử, tại sao cậu không nghe theo tớ?
Thẩm Thứ nghe thấy tiếng weixin báo có tin nhắn thì bật chế độ yên lặng cho điện thoại, trả lời cô: Tri Tri Tử, xin lỗi cậu!
Diệp Tri Tri: Anh trai tớ đã sớm biết chúng ta hẹn nhau ăn tối tại nhà hàng này nên chắc chắn là anh ấy tới đây vì cậu đó!
Thẩm Thứ lặng lẽ nhìn về phía Kiều Nhung. Kiều Nhung cảm nhận được ánh mắt của cậu nên ngẩng lên nhìn lại, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thứ cố tình gắp một miếng gà lên cho vào miệng. 
Thẩm Thứ nhớ đến sự kiện đùi gà phát sinh ở nhà ăn trung tâm chế tác điện ảnh, mặt có chút nóng lên. 
Thẩm Thứ: Thân ái à, tớ nghĩ cậu nhất định hiểu lầm rồi. 
Đại lão hắn chỉ biết trêu chọc tớ thôi!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.