Chương trước
Chương sau
Kiều Nhung mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra. Những giọt nước từ tóc anh nhỏ xuống sàn tạo thành một chuỗi hoa văn méo mó. Thắt lưng áo choàng tắm được buộc hờ hững quanh eo, lộ ra phần lớn cơ bắp rắn chắc nơi lồng ngực, cả người toát ra dục vọng không thể che giấu.
Thẩm Thứ chờ ở trên giường, hai mắt lấp lánh tràn đầy chờ mong nhìn Kiều Nhung đi về phía mình, trong con ngươi anh là một mảnh vô cùng u ám.

Buổi trưa ngày hôm sau, ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng. Thẩm Thứ kinh ngạc mở mắt ra, bóng dáng Kiều Nhung đã biến mất khỏi phòng từ ​​lâu, xung quanh không còn dấu vết người thứ hai.
Nếu không phải cúc hoa đau rát, lưng mỏi, cả người không có sức, cậu còn ngỡ niềm vui đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân.
“Ui,” Thẩm Thứ thở dài ôm gối ngồi trên giường.
“Kẻ có tiền thật phóng khoáng, xong chuyện là phất áo ra đi, không để lại một vết tích, đến một góc áo cũng không chừa, để lại cậu đây một mình than ngắn thở dài, đời đúng là buồn.” 
Cậu cố chịu đựng sự đau đớn từ cúc hoa, bước vào nhà vệ sinh tắm rửa, nhe răng trợn mắt nhặt quần áo tối hôm qua vứt trên sàn nhà, chuẩn bị rời khỏi khách sạn. Đúng lúc này, có người nhẹ nhàng gõ cửa, một giọng nam trầm ổn vang lên, trịnh trọng hỏi cậu đã tỉnh chưa. Thẩm Thứ chưa kịp thay quần áo đành mặc áo choàng tắm đi mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mặc vest đen chuyên nghiệp, theo sau là một đầu bếp đang đẩy một chiếc xe đồ ăn cùng một người phục vụ.
Trong chớp mắt, người đàn ông thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Thứ nhưng ngay lập tức cụp mắt, như che giấu điều gì, tay đẩy gọng, cung kính nói: “Xin chào ngài Thẩm, tôi là trợ lý của ngài Kiều, Bách Nam, sáng nay Kiều tổng có việc đi trước nên dặn dò tôi ở đây đợi cậu.” 
Sự phát triển này hoàn toàn vượt xa ý định của Thẩm Thứ, ngạc nhiên hỏi: “Ngài Kiều có chuyện gì cần dặn dò sao?” 
Trợ lý nhẹ gật đầu rồi nghiêng mình, ra hiệu cho người phục vụ khách sạn tiến lên, nói với Thẩm Thứ: “Sáng nay Kiều tổng dặn tôi chuẩn bị quần áo cho cậu tắm rửa, mời cậu xem thử có vừa người hay không.” 
Thẩm Thứ vừa nhận lấy quần áo, vừa hối lỗi trong lòng: Đại lão vẫn rất tốt ở một mức độ nào đó, mình chỉ là một pháo hôi lại nhận được đãi ngộ này.
Mất công vừa nãy đau lòng cho bản thân!
Quần áo đưa tới đều là mặt hàng vừa ra mắt mới nhất trên thị trường, giá cả đắt đỏ nhưng cậu mặc vào lại vừa vặn, trả lời người trợ lý với tâm trạng thoải mái: “Quần áo đẹp lắm, thay tôi gửi lời cảm ơn ngài Kiều.”  Vừa dứt lời, người phục vụ lại đưa lên một bao quần lót mới tinh.
Thẩm Thứ mở to hai mắt, thế mà quần lót cũng đúng y số đo của cậu.
Hình ảnh hài hòa tối hôm qua bỗng hiện lên trong đầu. Dù tính tình cậu không câu nệ, độ dày của da mặt có thể sánh với tường đồng vách sắt, không biết xấu hổ phóng túng một phen, nhưng giờ đứng trước mặt mấy người này hai má không thể khống chế lại tự hồng lên, mặt đỏ như đít khỉ.
Bầu không khí trước cửa xấu hổ đến mức Thẩm Thứ có tật giật mình, nhanh chóng cầm lấy quần lót chạy trốn vào phòng.
Thấy vậy, trợ lý hướng dẫn đầu bếp dọn bữa sáng lên bàn, ân cần nói với Thẩm Thứ vừa đặt mông ngồi trên giường đã bật dậy nhanh chóng: “Cậu Thẩm, đây là bữa sáng ngài Kiều yêu cầu chuẩn bị, có cháo hoa cùng dưa muối. Sau khi ngài dùng bữa xong xuôi rồi, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận một chút chuyện tiếp theo.” 
Tối qua, vì căng thẳng nên nguyên chủ không ăn được bao nhiêu, lại thêm Thẩm Thứ hoạt động cả đêm nữa nên thành ra hiện tại đã đói đến mức bụng muốn dán cả vào lưng, nhìn thấy bát cháo trên bàn cùng một ít điểm tâm màu sắc được trình bày đẹp đẽ thì hai mắt phát sáng.
Cậu không quan tâm “vấn đề tiếp theo” mà trợ lý nhắc tới rốt cuộc là gì, nghe theo tiếng kêu của thân thể, cẩn thận bước đến bên ghế nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Trợ lý ngay lập tức nói: “Cậu Thẩm, vậy tôi chờ ngài ở phòng 1602 phía đối diện.” 
Thẩm Thứ gật đầu.
Hai mươi phút sau, cậu no nê đủ đầy, tinh thần sảng khoái đi thay quần áo, tìm trợ lý của Kiều Nhung bàn về “vấn đề tiếp theo”.
Thẩm Thứ nhớ lại nguyên văn của “Không yêu”, sau khi Kiều Nhung ngủ với pháo hôi thụ thì đưa cho một khoản tiền theo điều kiện cậu ta đưa ra, số tiền ấy cậu dùng để trả nợ.
Về sau, chủ thụ, cũng là Phó Thời Kiêu, biết được sự tồn tại của pháo hôi thụ, quá ghen tỵ nên lập ra một kế hoạch thâm độc, đẩy cậu rơi vào thế vay nặng lãi một lần nữa.
Mà lần này cậu ấy không thể đúng hạn trả nợ, bị bọn cho vay ép đến mức nhảy lầu tự vẫn.
Trong thời gian đó, cậu ấy từng cố gắng đến vay tiền của Kiều Nhung, nhưng đại lão làm sao nhớ được cậu nghệ sĩ nhỏ từng ngủ một lần với anh kia chứ. Thế nên anh mặc kệ, yêu cầu bảo vệ công ty đuổi cậu ấy đi, không màng cậu bước lên trên con đường diệt vong.
Cho tới nay, Thẩm Thứ cảm thấy mình chưa phá hoại cốt truyện nguyên bản, cho nên chuyện hôm nay hẳn là giai đoạn đưa ra điều kiện với đại lão.
Nếu cậu chỉ đơn giản muốn ngủ với Kiều Nhung, một đại lão chất lượng cao, mà anh lại sử dụng cậu như một công cụ giải tỏa căng thẳng mệt mỏi, anh sẽ chẳng tồn một chút ký ức nào về cậu đâu. Vì vậy, đã muốn sống lâu hưởng thọ thì cậu nên vạch ra ranh giới rõ ràng với crush của nhân vật chính càng sớm càng tốt, cứu lấy mạng nhỏ và cố gắng tiếp tục phát triển sự nghiệp còn đang dang dở của nguyên chủ trong thế giới này.
Chỉ sau một nhoáng suy nghĩ, cậu tự tin gõ cửa phòng 1602, quyết định từ chối ngay lập tức bất kỳ điều kiện nào mà Kiều Nhung đưa ra, không cần bất cứ cái gì.
Trợ lý nhìn Thẩm Thứ không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, bình tĩnh thản nhiên ngồi ở trước mặt, âm thầm chấm cậu điểm cao, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên không hổ là nghệ sĩ đầu tiên được đại lão coi trọng. Mặc dù chỉ là ngôi sao nhỏ ở ngoài tuyến 38 nhưng cậu ta  lại có khí phách gan dạ và hiểu biết hơn rất nhiều người.
Anh là trợ lý đời sống của Kiều Nhung, chuyên giải quyết những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống của đại lão, bao gồm cả những vướng mắc tình cảm.
Với tư cách là chủ tịch của công ty giải trí hàng đầu đại lục, Kiều Nhung ở trong giới nhiều năm khiến không biết bao nhiêu người say mê. Dù người ta đồn đại rằng anh ăn đủ thứ nam nữ, siêng thay người yêu như thay áo, có sở thích khác thường nhưng Bách Nam biết từ trước đến nay, trừ những cô cậu nghệ sĩ trẻ chủ động trèo lên làm ấm giường thì đại lão của anh chưa từng để mắt tới ai!
Ánh mắt sắc bén của trợ lý ẩn sau tròng kính lặng lẽ quan sát từng biểu hiện và cử động dù là rất nhỏ của Thẩm Thứ, nghĩ rằng tuy rằng tối hôm qua là tình huống đột ngột phát sinh, nhưng đại lão hoàn toàn có thể lựa chọn rời đi sau khi dùng bên kia để giải tỏa.
Nhưng thực tế kỳ diệu là đại lão không chỉ qua đêm với cậu ấy trong phòng khách sạn, sáng hôm nay lúc gặp, vẻ mặt còn tỏ rõ cực kỳ sung sướng và thỏa mãn… Có trời mới biết khi anh phát hiện trong đồ uống bị hạ thuốc kích dục đã bày ra biểu cảm kinh khủng đến thế nào, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái, cảm giác gần như là hít thở không thông.
Mà hôm nay, hắn thực sự nhìn thấy dấu hickey do đại lão để lại trên người Thẩm Thứ!
Theo như hắn nghĩ, điều này có nghĩa là cả hai đã rất nồng nhiệt vào đêm qua, tuyệt đối không đơn giản là chỉ để giải thuốc kích dục.
Nghĩ đến đây, tuy cậu Thẩm này còn trẻ, lại có khuôn mặt thần tiên không nhiễm bụi trần, thế mà thủ đoạn lại rất cao tay.
Trợ lý không dám làm chậm trễ Thẩm Thứ, sau khi nhận được ánh mắt dò hỏi của cậu, hắn lấy một tập tài liệu trong cặp đưa qua, trang trọng nói: “Cậu Thẩm, đây là hợp đồng tôi soạn thảo dựa theo yêu cầu của ngài Kiều. Cậu xem qua nội dung, có thắc mắc gì cứ hỏi tôi. “ 
???
Một chuỗi dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Thẩm Thứ. Cậu không nghe lầm đấy chứ? Chuyện quỷ gì đang diễn ra vậy?
Cậu không nhận bản văn kiện kia, hơi chần chừ hỏi: “Hợp đồng này là có ý gì?” 
Có phải cái ý mà cậu đang nghĩ đến không thế?
Trợ lý thấy Thẩm Thứ do dự, khẽ mỉm cười, lời ít ý nhiều nói: “Chính là những gì ngài đang nghĩ.” 
“Đậu (xanh) (rau) má!” Thẩm Thứ nhịn không được thốt lên, đứng bật dậy, lại chạm đến cơn đau khó nói nào đó mà mặt nhăn một chút. Cậu ngạc nhiên hỏi lại Bách Nam, “Ngài Kiều muốn bao nuôi tôi?”
Trợ lý không ngờ rằng phản ứng của cậu lại dữ dội như vậy, hơi bất ngờ và cũng có chút ngoài ý muốn, sủng sốt giây lát mới gật đầu: “Đúng vậy.” 
Thẩm Thứ hộc máu trong lòng.
Vai diễn của pháo hôi thụ đâu?
Tình tiết lấy người làm công cụ đâu?
Phong cách ngủ một lần không nhớ mặt đâu?
Ủa sao tự nhiên bẻ lái qua bao nuôi hay vậy?
Để cậu lựa chọn được không? Như thế này làm sao mà chọn???
Thẩm Thứ nhẹ nhàng ngồi trở lại ghế, não bắt đầu phân tích đánh giá dựa trên câu hỏi chọn con tim hay là nghe lý trí, phân ra hai thái cực đối nhau cãi cọ vô cùng kịch liệt.
Quỷ nhỏ phía con tim liếm hai cái răng nhọn nói: “Mau đồng ý đi, đồng ý đi, sau này kiếm đâu ra một kim chủ sang xịn mịn như Kiều Nhung nữa chứ, ta biết nhà ngươi mê tít thân hình của hắn rồi.”
Thiên sứ nhỏ của lí trí đập cánh phản đối: “Thẩm Thứ, cậu không được đồng ý cho Kiều Nhung bao nuôi bất cứ giá nào, nếu cậu đồng ý, lần này nhân vật chính thật sự sẽ giết cậu đấy.” 
Nội tâm Thẩm Thứ sụp đổ: Chứ phải làm sao! Lời dụ dỗ kia quá ngon ngọt, cậu không nỡ…
Rốt cuộc sau nhiều lần rối rắm, cậu gạt nước mắt trong lòng cắt đứt tình yêu, chán nản nói với trợ lý: “Xin lỗi, tôi là người có nguyên tắc, không thể chấp nhận bị bao nuôi được, phiền anh chuyển lời lại với ngài Kiều, e là tôi không thể đáp ứng chuyện này.” 
Trợ lý: …
Trợ lý tràn đầy sự hoài nghi: Cậu Thẩm, cậu không tiếc công sức chộp cơ hội. Xong khi cơ hội tới, cậu lại từ chối là sao? Vậy cái vẻ mặt tiếc nuối tột cùng kia là sao nữa?
Thẩm Thứ: Đừng hỏi.
Dĩ nhiên bố mày muốn đáp ứng rồi, ai bảo cái mạng nhỏ này quan trọng hơn cơ chứ!!!
Lo lắng việc ở lại đây lâu hơn sẽ làm bản thân mất khống chế cái miệng của mình mà đổi ý nên Thẩm Thứ mau chóng rời khỏi khách sạn trong đau đớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.