Edit: Yuki
Beta: Lee + Dii
_________________
Diệp Thư vốn không nghĩ đến phương diện ấy.
Đúng hơn là y chưa từng cho rằng Tấn Vọng sẽ có suy nghĩ đó.
Thật ra trong lòng Diệp Thư cũng không để ý những chuyện kia lắm. Làm Thừa tướng cũng được, làm Hoàng phi cũng thế. Chỉ cần có thể ở chung với người nọ là đủ rồi.
Nhưng có lẽ là Tấn Vọng không nghĩ như vậy.
Khó trách lúc trước người này luôn tìm y hỏi xem vợ chồng thời hiện đại sống chung thế nào.
Hắn luôn cố gắng hết mình để cho y sự tôn trọng và yêu thương.
Diệp Thư trầm mặc không nói gì, Tấn Vọng lại gần, hỏi: “Cảm động rồi à?”
“…” Diệp Thư dời ánh mắt đi chỗ khác: “Làm, làm gì có, ngươi nói thì dễ nghe đấy, nếu chỉ vì để người khác biết ngươi yêu mến ta thế nào, thì đâu nhất thiết phải làm thế….”
Buồn nôn.
Buồn nôn chết đi được.
“Ta còn rất nhiều chuyện chưa viết vào.” Tấn Vọng cười khẽ, rồi nghiêm mặt nói: “Trong lời nói, mỗi câu đều từ tận đáy lòng, không hề có một lời giả dối.”
Diệp Thư đỏ cả mang tai, nghiêng đầu không thèm để ý đến hắn.
Giọng nói Tấn Vọng nhẹ nhàng truyền tới từ sau lưng y: “Trẫm và Diệp lang thân thiết với nhau nhiều năm. Tuy nói là tình nghĩa sâu nặng, nhưng biết làm sao khi lòng quân rộng như biển, duy chỉ không quan tâm chuyện nhi nữ tình trường…”
(*Lòng quân tựa biển, độc không thương nữ nhi tình trường: câu này hay nói về những vị vua quan tâm, lo cho vạn dân, cả thiên hạ, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-bi-bao-quan-danh-dau/1603450/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.