*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chanh
Beta: Yuyu + Dii
————————————————-
Trong mấy ngày còn lại, Tấn Vọng đều giữ Diệp Thư ở tẩm cung để dưỡng thương.
…Dưỡng con mẹ nó thương.
Chỉ là đau nhức bắp thịt do phải đứng mấy canh giờ, qua một hai ngày là đỡ ngay, nhưng Tấn Vọng cứ làm như y bị thương nghiêm trọng thật, không cho y xuống giường mấy ngày liền. Diệp Thư muốn đi đâu, Tấn vọng sẽ đích thân bế y đi.
Ngấy* đến mức khiến toàn thân y đều khó chịu.
(*Raw 腻 = Nị = dùng để mô tả một người hoặc hành vi của họ là gây phiền nhiễu, khó chịu.)
“Ngươi lại muốn đi đâu?”, chân Diệp Thư còn chưa chạm đất, Tấn Vọng đã rời mắt khỏi tấu chương, ngẩng đầu lên.
Động tác của Diệp Thư chợt ngừng lại, y thấy hơi chột dạ, nhưng cũng nhanh bình tĩnh lại.
Y cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời: “Ta muốn ngủ nên cần đi tắm.”
Tấn Vọng buông tấu chương xuống, đứng dậy bước về phía Diệp Thư.
Diệp Thư đề phòng: “Ngươi muốn làm gì?”
“Bế ngươi đi tắm.”
“…” Diệp Thư nổi giận: “Ta có thể tự đi lại từ lâu rồi!”
Tấn Vọng không để ý tới y, thẳng tay bế người lên. Diệp Thư gắng sức giãy giụa, bị người phía sau nhẹ nhàng nhéo eo y một cái, tức khắc toàn thân y giống như bị điện giật, tê đến tận tủy.
Mấy ngày gần đây, cơ thể Diệp Thư nhạy cảm hơn trước rất nhiều, chỗ nào cũng không thể chạm vào, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thu-bi-bao-quan-danh-dau/1603413/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.