Đều nói sắc đẹp hại người, trong nhất thời Thẩm Đồng bị nụ cười này soi rọi, không nhịn được đưa tay nắm lại, sau đó tự giới thiệu: ".. Em là Thẩm Đồng."
Tay của Cố Thiên Qua cũng đẹp như nụ cười của hắn vậy, thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, khiến cho người ta có cảm giác trầm ổn đáng tin cậy. Mà sau khi Thẩm Đồng nắm tay Cố Thiên Qua thì nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo bản năng mím môi thu tay lại.
Loại bắt tay xã giao này vốn chỉ hơi tiếp xúc nhưng Thẩm Đồng lại không thể rút tay về.
Cố Thiên Qua nắm tay thiếu niên thật chặt, giống như đang nắm chặt châu báu mất mà tìm lại được, ước chừng khoảng 4-5s mới nới lỏng ra một chút. Thế là Thẩm Đồng nhân cơ hội này dùng lực rút tay về, may mà Cố Thiên Qua cũng không kiên trì nữa, cuối cùng cậu cũng thành công.
Nhưng trước khi rút về, Thẩm Đồng cảm nhận được rõ ràng Cố Thiên Qua dùng ngón trỏ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cậu. Mang theo ý tứ trêu chọc rõ ràng, không nhẹ không nặng tạo ra một luồng ngứa ngáy, khiến toàn thân cậu giật mình một cái, không nhịn được trợn mắt liếc nhìn Cố Thiên Qua.
Trên mặt Cố Thiên Qua lại rất nghiêm túc, thành thục đứng đó, giống như căn bản không hề gãi tay cậu, cũng không hề thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của cậu, chỉ nghiêm túc trả lời câu hỏi của mẹ Thẩm: "Không quen, nhưng cháu từng nghe nói chuyện liên quan tới Đồng Đồng từ Bách Ký."
Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-yeu-tinh-to-no-toan-the-gioi/3363696/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.