Tầng dưới cùng khách sạn có một bể bơi rất lớn, mà Bùi Liệt và cá chép nhỏ sẽ ở ngay tầng một, bể bơi gần như là đối diện cửa. Thích nước là thiên tính của loài cá, cá chép nhỏ nhìn thấy bể bơi thì ánh mắt sáng lên. Bên kia vừa mới vào ở, bên này đã không nhịn được cởi giày trực tiếp nhảy vào trong bể bơi.
Lập tức một tiếng ùm vang lên, trên mặt nước theo đó bắn lên một mảng bọt nước.
Bùi Liệt đang thu dọn đồ đạc vội vàng xoay người, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của cá chép nhỏ rồi. Tên nhóc kia đảo mắt đã vui vẻ chìm xuống đáy bể, kêu ùng ục trong nước phun ra từng tràng bong bóng nhỏ, sau đó mới chậm rãi nhô đầu lên.
Biết rõ thiếu niên là một con cá chép yêu, nhưng Bùi Liệt vẫn cảm thấy căng thẳng khi không thấy cậu nhô lên, trong lòng có chút lo lắng. Vì trời đã đen kịt, Bùi Liệt chỉ nhìn được mặt nước mà không nhìn được xuống đáy, không biết bể sâu cạn ra sao. Nếu như bể bơi cạn, cá chép nhỏ đột nhiên nhảy xuống như thế, không chừng sẽ bị đụng đầu, không khỏi nhăn mày lại nói: "Sao lại vội vàng hấp tấp như vậy, lỡ đâu không cẩn thận ngã thì sao?"
Cá chép nhỏ ở trong nước thoải mái hơn nhiều so với ở trên cạn, hoàn toàn không nghĩ là mình sẽ có chuyện gì được. Cho nên đối với sự ngạc nhiên của Bùi Liệt thì lấy làm lạ, sau đó lại theo bản năng nghĩ tới bé con, cho là nguyên nhân Bùi Liệt khẩn trương như vậy nhất định là lo lắng cho bé con.
Tuy đàn ông mang thai rất kỳ quái, nhưng dù sao đây cũng là một sinh mạng nhỏ mang dòng máu của mình. Sinh sản là bản tính trời sinh của con người, cá chép nhỏ trong lúc rối rắm và mất tự nhiên, nhưng với sự tồn tại của bé con lại rất mong chờ. Nghĩ tới bé con trong bụng vì mình lỗ mãng nhảy xuống mà sảy mất, cá chép nhỏ không hiểu sao cũng bắt đầu khẩn trương, vội vàng ôm lấy bụng nhỏ, cẩn thận bao bọc.
"Em không cố ý" Cá chép nhỏ ngay cả nước cũng không chơi, bơi lên bờ, có chút lo lắng ngẩng đầu hỏi Bùi Liệt: "Bé con sẽ không có chuyện gì chứ?"
Nhất thời Bùi Liệt hơi sững sờ, quả thật vừa thương vừa yêu tới không biết phải làm sao. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của thiếu niên mơ hồ ẩn chứa sự bất an, so với ánh sáng phản chiếu trong nước với bầu trời dầy sao còn đẹp hơn nhiều. Mái tóc ướt sũng nửa khoác lên bờ vai, nữa xõa trên mặt nước, còn có một giọt nước vương trên lông mi lay động muốn rơi, cuối cùng xuôi theo hàng mi mà rơi xuống.
Trái tim Bùi Liệt cũng rơi xuống, rơi vào trong lưới tình của Thẩm Đồng không thể thoát ra được. Thiếu niên của hắn thật sự quá tốt đẹp, thậm chí tốt đẹp tới mức khiến cho Bùi Liệt cảm thấy tràn đầy cảm giác tội lỗi, mà sự lo lắng của thiếu niên đối với bé con cũng phản ánh tình cảm của cậu với Bùi Liệt. Vì vậy mà Bùi Liệt càng không dám thừa nhận mình đã lừa cá chép nhỏ, chỉ có thể trả lời: "Ừ, bé con không sao, Đồng Đồng yên tâm."
Cá chép nhỏ lên bờ, tay vẫn ôm lấy bụng nhỏ bằng phẳng của cậu, bước đi cũng cẩn thận, bộ dáng khiến Bùi Liệt yêu muốn chết. Dưới chân cậu không ngừng nhỏ nước, Bùi Liệt sợ cậu trượt chân, bước qua bế người lên, đi thẳng vào phòng tắm. Sau đó đặt cậu vào trong nước, cọ lưng, gội đầu, rất giống người hầu đang hầu hạ chủ nhân. Tự giác hiểu điều này là Bùi Liệt làm những điều này là vì bé con nên cá chép nhỏ rất tự nhiên hưởng thụ sự hầu hạ của đối phương. Bùi Liệt nhìn thấu suy nghĩ của cậu, không nhịn được có chút muốn bật cười, thầm nghĩ lấy đâu ra bé con, bé con cả đời này của hắn chỉ có duy nhất một người trước mắt này.
Từ rất lâu rồi, sát thủ đại nhân chỉ quen hưởng thụ cuộc sống một người, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn sinh con. Sau khi gặp được cá chép nhỏ thì mới có suy nghĩ kết hôn, nhưng lại vô cùng bài xích chuyện sinh con. Hắn sẽ không nuôi con nít, tính cách cũng không phù hợp dạy trẻ con, càng không muốn lòi thêm một đứa con nít ranh làm phân tâm sự chú ý của cá chép nhỏ. Cho dù cá chép nhỏ thật sự có thể mang thai, e là Bùi Liệt cũng không muốn.
Cả người cá chép nhỏ đã kì cọ kỹ, chỉ còn gội đầu, ngón tay thon dài của người đàn ôn nhẹ nhàng xoa nắn trên da đầu, động tác vừa ôn như lại cẩn thận, khiến cho cá chép nhỏ vô cùng thoải mái, cả người đều thả lỏng. Đặc biệt là khi đối phương vuốt từ chân tóc tới ngọn tóc, cảm góc được người nâng niu quý trọng trong này này, thậm chí còn khiến cho trái tim có chút tê dại. Kỳ thật thì tư thế này chính là tư thế vuốt lông tiêu chuẩn. Chẳng qua xét thấy cá chép nhỏ là một con cá, thì gọi là vuốt vảy thì hợp lý hơn.
Bùi Liệt bọc cá chép nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ vào khăn tắm rồi ôm ra khỏi phòng tắm, lại sấy khô mái tóc ẩm ướt một chút. Gió mát thổi khiến cá chép nhỏ ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động chút nào. Bùi Liệt đặt máy sấy xuống, xoay người cầm lấy áo bông sạch sẽ "Để anh tới hầu hạ Đồng thiếu gia thay quần áo nhé?"
Cá chép nhỏ hài lòng hừ hừ hai tiếng, thật sự giống như một đại thiếu gia khó hầu hạ, nằm bẹp tuỳ ý đối phương mặc quần áo lên cho cậu.
Cho tới bây giờ bọn họ còn chưa ăn cơm tối, mà đút no cá chép nhỏ là nhiệm vụ quan trọng nhất của Bùi Liệt, việc tiếp theo đương nhiên là ra noài kiếm gì đó để ăn. Thế là Đồng đại gia đã mặc quần áo tử tế rất tự giác giơ hai tay ra muốn ôm, Bùi Liệt lập tức ôm chặt người vào trong ngực. Đồng đại gia chân không chạm đất nâng gương mặt nhỏ nhắn lên hạ xuống một nụ hôn quý như vàng lên gương mặt hắn, coi như là phần thưởng.
Bùi Liệt vẫn luôn cảm thấy ăn cơm ngoài không ngon bằng tự mình nấu, đáng tiếc là mấy ngày nay ăn gió nằm sương, căn bản không có cơ hội nấu cơm. Đúng lúc phòng thuê hôm nay có nhà bếp, lập tức quyết định tự mình nấu cơm tối. Nguyên liệu nấu ăn là mua từ phòng bếp của khách sạn, tương đối đơn gian, nhưng họ cũng chỉ có hai người, cũng không ăn bao nhiêu. Cá chép nhỏ được Bùi Liệt đặt lên ghế của bàn làm việc, ngoan ngoãn ngồi đó nhìn nhắn bận bịu, còn hỏi một câu: "Có cần em hỗ trợ hay không?"
"Không cần."
Sát thủ đại nhân vung vẩy dao trong tay, gọn gàng sạch sẽ từng đao cắt gọn nguyên liệu nấu ăn, nhanh chóng chuẩn xác như lúc giết người vậy. Vóc dáng của hắn rất cao, vừa dứng vừa làm như vậy khiến cho cả phòng bếp trở nên nhỏ hơn "Có phải ngồi đợi nên chán hay không? Muốn anh ôm em vào phòng khách xem TV không?"
Cá chép nhỏ lắc đầu "Em ở đây với anh."
Một câu nói đơn giản mà lơ đãng, khiến cả ngực Bùi Liệt ấm lên. Thịt băm trong chảo đã chín, hắn vừa lật xào, vừa thả súp lơ đã sơ chế sạch vào trong, xắn tay áo lên, cánh tay cứng cáp cùng với động tác thuần thục đẹp trai muốn chết.
Cá chép nhỏ cũng bị soái chết rồi, hai tay cậu vẫn ôm bụng nhỏ của mình, kết hợp với dôi mắt sáng ngời đen nhánh, giống hệt chú hamster ôm hạt dưa. Rất nhanh, Bùi Liệt đã dọn xong hay món ra đĩa, quay đầu đã trông thây bộ dáng của cá chép nhỏ, hơi ngừng một chút.
Thật là đáng yêu tới chọc người thương yêu.
Đúng lúc, cá chép nhỏ nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt của Bùi Liệt. Bốn mắt nhìn nhay, nhìn thấy nhu tình mật ý dưới đáy mắt thâm thúy của người đàn ông. Chẳng qua sự chú ý của cậu rất nhanh đã bị món ăn thơm ngào ngạt hấp dẫn, mắt thấy Bùi Liệt bưng đồ ăn lên, không nhịn được lên tiếng gọi: "Bùi Liệt.."
Sát thủ đại nhân cực kỳ yêu thích cảm giác tên mình được phát ra từ miệng thiếu niên. Để có thể nghe được nhiều hơn, nên xấu tính bê món ăn đi lướt qua người cá chép nhỏ, đi tới bàn ăn.
Sát thủ đại nhân nghe vô cùng thỏa mãn, lúc này tới quay về ôm cá chép nhỏ tới bên bàn ăn. Bữa tối nay là một bàn đồ ăn bình thường với hai món, một món là súp lơ xào thịt cùng trứng sốt cà chua, món còn lại là mì tôm viên mà cá chép nhỏ đã ăn không biết bao nhiêu lần. Đầu tiên, cá chép nhỏ dùng thìa uống một hớp nước mì, mùi vị ngon tuyệt khiến đôi mắt của cậu trở nên sáng rực.
Một loại cảm giác quen thuộc theo đó xộc tới, không nhịn được vừa ngậm mì, vừa nhồm nhoàm nói: "Hình như em đã từng ăn món này.. em có ấn tượng với hương vị này!"
Người thì không nhớ, ăn thì lại ấn tượng? Bùi Liệt không khỏi nhíu mày, hỏi: "Ấn tượng gì?"
Cá chép nhỏ nuốt sợi mì trong miệng xuống, nhìn về phía Bùi Liệt, nghiêng nghiêng cái đầu suy nghĩ một lúc "Ừm, rất ấm áp, ấn tượng vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.."
Đôi mắt to tròn long lanh của cậu, bên trong chỉ chứa Bùi Liệt.
Đột nhiên Bùi Liệt rất muốn hôn môi cậu thật sâu.
Một ngọn lửa trong lòng dần dần cháy lên, nóng bỏng mà ôn nhu, chỉ nguyện chiếu lên thiếu niên trước mắt.
Ngay cả răng cá chép nhỏ cũng được Bùi Liệt ôm mà đánh, ngay cả bản thân cậu cũng có cảm giác mình được nuông chiều quá đà. Nhưng nhìn Bùi Liệt đem cậu ôm tới ôm lui, làm gì cũng không buông, không để cậu làm gì, còn có bộ dáng sợ cậu bị va đụng, cuối cùng trong lòng cũng dâng lên vài phần thỏa mãn và đắc ý. Cá chép nhỏ vốn không thích đi bộ, không chỉ chân không chạm đất, ngay cả thói quen có chút cáu kỉnh cũng bộc phát ra ngoài.
Ví dụ như, nước súc miệng Bùi Liệt đưa cho có chút nóng, cậu lập tức không hài lòng trừng mắt nhìn hắn. Lại ví dụ như lúc vắt khăn mặt khiến tay áo cậu bị ướt, cậu liền không nói đạo lý cũng vảy ướt tay áo Bùi Liệt, nghĩ thàm ai bảo hắn không giúp cậu vắt tốt khăn mặt.
Trên đường được Bùi Liệt ôm trở lại phòng ngủ, cá chép nhỏ lại tự mình hôn lên môi Bùi Liệt, thậm chí còn vương ra đầu lưỡi liếm liếm, trong giọng nói lộ ra chút đắc ý: "Nãy em đánh răng cẩn thận rồi, còn dùng kem đánh răng vị ô mai, thơm không?"
Quả thật giống một đứa nhóc, đánh răng cũng muốn được khen thưởng. Bùi Liệt đặt người lên giường, vội vàng ôm lấy cơ thể dưới thân hung hắn hôn đáp trả, nhẹ nhàng ngặm cắn, mạnh mẽ mút lậy, hôn cho tới khi cậu hoa mắt mơi đáp: "Thơm."
Sau khi vào thu, nhiệt độ đêm khuya càng lạnh hơn, mà cá chép nhỏ ngủ ở trong nước đã không đáng hoàng, ngủ ở trên giường cũng giống như vậy. Ngủ một chút lại lăn qua lộn lại, đá chăn, Bùi Liệt cẩn thật bọc kín cậu, sau đó ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng dỗ cậu ngủ.
Nhưng cá chép nhỏ nhắm hai mắt, cố gắng rất lâu cũng không ngủ được, lại một lần nữa mở mắt trong bóng tối "Em muốn nghe kể chuyện."
Sát thủ đại nhân cả đời chưa kể chuyện hơi dùng một chút "Anh hát cho em nghe được không?"
Cá chép nhỏ xoay người năm ngửa "Được."
Bùi Liệt vỗ nhẹ tay bảo bối của hắn, thuận theo chuyển tới trên phần bùng, hát một bài đồng dao rất kinh điển. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông nghe có chút khàn, nhưng lại có một loại cảm giác mông lung, khiến cho cá chép nhỏ rất an tâm. Bàn tay có vết chai do cầm súng mang tới cho da thịt một trận tê dại, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập tới cá chép nhỏ, chậm rãi nhắm mắt lại. Bùi Liệt lặng lẽ nhìn cậu hồi lâu mới ngừng tiếng hát, cũng thu lại bàn tay đang vỗ nhẹ của hắn.
Nhưng không ngờ lại bị cá chép nhỏ đã ngủ túm trở lại.
Vỗ rất thoải mái, muốn vỗ tiếp không cho rời đi!
Cá chép nhỏ nhắm mắt lại vẫn không quên mơ màng bổ sung, âm thanh vì buồn ngủ mà vô cùng nhẹ: "Không phải em muốn vỗ, là bé con muốn vỗ.."
Bùi Liệt không khỏi buồn cười cong lên khóe miệng, tiếp tục vỗ từng cái, hơn nữa còn hát lại bài đồng dao, đợi tới khi cá chép nhỏ hoàn toàn ngủ say mới đứng dậy xuống giường.
Bời vì có người đang đợi trước cửa phòng ngủ.
Người có bộ dáng cao gầy kia tới trước khi cá chép nhỏ cầm lấy tay Bùi Liệt ấn xuống không cho đi đã xuất hiện, nguyên nhân Bùi Liệt dừng lại cũng vì chuyện này. Trong bóng tối không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người nữa, nhưng lại có thể nghe ra được sự kinh ngạc và châm chọc trong đó "Tôi không biết là cậu có thể hát ru dỗ người ngủ đấy."
Bùi Liệt lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi phòng ngủ, thản nhiên nói: "Chuyện cậu không biết còn rất nhiều, F."
Thông tin và truyền đạt mệnh lệnh, nhiệm vụ của tổ chức tới sát thủ đều từ nhân viên tình báo đưa tới. Có thể nói, nhân viên tình báo chính là đầu mối then chốt của tổ chức, mà F chính là nhân viên tình báo hợp tác 6 năm với Bùi Liệt, coi như là một người bạn mà Bùi Liệt có thể tin tưởng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]