Thẩm Đông thấy thế, trong lòng biết đối phương đã hiểu lầm liền nhanh chóng vớt vát lại ấn tượng của mình, vươn bàn tay đi kèm với một nụ cười yếu ớt: "Ta gọi Thẩm Đồng"
"Xin chào." Lôi Tiêu Sơn lật tay nắm lại, thời điểm hắn vừa nắm tay thiếu niên thì lần thứ ba sửng sốt. May mà điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt, cơ hồ không ai phát hiện ra sự bất thường của hắn, kể cả bản thân Thẩm Đồng đã tiếp xúc với hắn.
Bởi những người may mắn sống sót trải qua được kiếp nạn, không ai không vì hoàn cảnh gian khổ mà hứng chịu đủ sóng gió. Cho là bảo dưỡng vô cùng tốt thì tay không thể tránh khỏi có chút thô ráp. Nhưng tay thiếu niên lại dị thường mềm mại nhẵn nhụi. So sánh trên làn da lúa mạch của Lôi Tiêu Sơn toàn thân đều là thương tích, sự khác biệt càng thêm rõ ràng.
Đôi tay thiếu niên trắng nõn mềm mại giống như một nắm tuyết đầu mùa. Thậm chí Lôi Tiêu Sơn còn sinh ra ảo giác mình chỉ cần hơi dùng sức thì lập tức liền tan. Coi như trong lòng lưu luyến nhưng không dám kéo dài quá lâu.
Đương nhiên là 'cơ hồ' không ai nhận ra hắn sửng sốt chứ không phải 'hoàn toàn' không ai nhận ra -----duy nhất nhận ra chính là người luôn đi theo bên cạnh Thẩm Đồng -Tịch Diêm.
Vừa sinh ra liền phải sinh tồn trong điều kiện gian khổ, lại trải qua kiếp nạn lớn. Trước trải qua nóng lạnh, sau trải qua tàn khốc. Tịch Diêm so với người khác thì giỏi quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-yeu-tinh-to-no-toan-the-gioi/2845392/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.