Chương trước
Chương sau

Xuyên vào bộ truyện yêu thích

Nóng.

Nóng quá.

Khó chịu quá đi mất.

Khi Giang Lê tỉnh lại, cậu có cảm giác như mình vẫn đang mơ. Lúc trông thấy một người đẹp trai xa lạ, cậu còn nghĩ rằng đây là một giấc mơ khó có thể tả bằng lời.

Ôi đôi chân dài này! Cái cơ bụng kia! Tôi có thể!

Sống giấu mình nhiều năm và thậm chí đến việc tay làm ham nhai cho mình* cũng rất ít, thế nên đột nhiên có một giấc mơ đầy màu sắc như vậy khiến tâm tình cậu sung sướng, buông thả bản thân mình.

(*) Có vẻ là chỉ việc tự thẩm du.

Đó chính là thứ cảm giác... chân thật đến như vậy...

Ánh mặt trời sáng tỏ.

Giang Lê chợt bừng tỉnh giấc, nhớ ra hôm nay còn có một buổi hội thảo, cậu mơ màng sờ tới điện thoại để xem——

9:47 phút sáng.

Muộn mất rồi!

Cậu lộn mình như một con cá chép, thay vì đứng dậy thì lại đâm đầu vào tấm lưng săn chắc của người đàn ông bên cạnh, suýt phải khóc lên vì đau.

Giang Lê đột nhiên trở nên tỉnh táo, cậu nhìn quanh bốn phía mới phát hiện đây căn bản không phải là ký túc xá của cậu mà là một phòng trong khách sạn nào đó.

Đây là đâu vậy? Còn người bên cạnh là ai? Hoá ra tối hôm qua không phải là mơ sao!

Đột nhiên đầu của cậu đau nhức, một lượng lớn ký ức không thuộc về mình mạnh mẽ xông vào đại não.

Giang Lê nhìn thoáng qua phía sau, không khỏi thốt ra mấy câu chửi mắng —— Cậu xuyên sách rồi! Xuyên vào một cuốn tra tiện văn có tên là 《Đạp bay tra công》, xuyên thành tiện thụ mà "Đàn ông cặn bã đối xử tồi tệ với tôi hàng trăm ngàn lần, tôi vẫn đối xử với hắn như ngày đầu" đó!

Giang Lê vốn là một nghiên cứu sinh đang thi tiến sĩ ở Đại học A, tuổi 22 đã xuất bản một số tài liệu nghiên cứu về công nghệ điện tử, cũng được xem như là một học sinh thiên tài.

Theo lý mà nói thì với khí chất của một học sinh đứng top lại còn đẹp trai thì hẳn sẽ có nhiều cô gái nên thích cậu lắm, đáng tiếc cậu lại là một gay kín.

Ở thế giới kia của Giang Lê, tình yêu đồng tính vẫn chưa được pháp luật và dư luận thừa nhận, rất nhiều người đồng tính như cậu chỉ có thể giả vờ là trai thẳng, luôn là một tên trai thẳng lãnh cảm hoặc không ham thú ở phương diện kia.

Cách đây không lâu, trang web mà cậu hay xem truyện thường xuyên cập nhật một cuốn tiểu thuyết có tên là 《Đạp bay tra công》, ở khu bình luận được khen ngợi nhiều như nước, lại thêm việc nhân vật chính tên là "Khương Lê" khiến cậu cảm thấy rất hứng thú nên vào xem.

*Tên của bé là Giang Lê (江黎) còn bé thụ nguyên tác là Khương Lê (姜黎),tuy viết khác nhau nhưng đọc na ná gần như là giống nhau, khác xíu xíu âm điệu thôi á mọi người.

Thụ chính từ nhỏ đã chịu bị bắt nạt, bên phía ba có rất nhiều anh chị em họ, ngay từ bé họ đã cực kỳ thích bắt nạt cậu, cậu vẫn luôn tự ôm vào mình, chưa bao giờ than trách.

Sau khi trải qua một tuổi thơ khốn khổ, cậu lại phải đón nhận một thời cấp ba thê thảm hơn, gặp gỡ tra công.

Tra công cực kỳ bạo lực lại còn chiếm hữu quá mạnh mẽ. Vào ngày sinh nhật thứ 18 của thụ chính, mẹ của cậu đột nhiên sinh bệnh và phải cần tới 50 nghìn để phẫu thuật. Thế nhưng ba của cậu không muốn chi tiền, vì vậy thụ chính dại dột nhận lời tiếp khách, sau khi ngủ một đêm cuối cùng cũng tích cóp đủ 50 nghìn, không ngờ lại bị tra công phát hiện.

Thụ chính bị tra công giam cầm và chịu ngược đãi...

Giang Lê: "Tôi [beep], đây là cái quái gì vậy hả!"

Vậy mà khu bình luận lại có một đám độc giả đang gào thét, "Thật là cảm giác, phấn khích quá đi!", họ cầu xin tác giả tiếp tục ra chương mới!

Giang Lê đã can đảm đọc tiếp những chương sau này, thế nhưng cuối cùng thụ chính nhảy lầu hai lần, trải qua ba cuộc phẫu thuật lớn, thậm chí sau khi phải cắt bỏ một quả thận lại HE cùng với tra công.

Giang Lê:???

Tác giả này thật sự không bị cho lên báo hả?

Cậu nổi giận vung ra một đống lưỡi dao, viết một cái bình luận thật dài: "Bạn thụ này không phải bị tự kỷ đâu mà là bị thiểu năng trí tuệ đó trời! Còn thằng công kia cũng không phải cặn bã nữa, thằng đó là thằng khùng!"

Đăng bình luận xong, cậu đóng trang web, tiếp tục làm luận văn của mình.

Sau đó thì đi ngủ và xuyên thẳng vào trong sách.

Giang Lê tải xong cốt truyện, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh sắp thức dậy với tâm tình phức tạp bởi một câu chuyện hoang đường.

Có vẻ như đây là hiện trường Khương Lê đi tiếp khách vào dịp sinh nhật 18 tuổi của mình, khi viết đoạn này trong nguyên tác, tác giả còn bị rất nhiều người không chấp nhận việc "không khiết" mắng cực kỳ thảm.

Nhưng mà người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, hơn nữa lại còn có hàng to dùng tốt.

Nếu không thì... thử ôm đùi kim chủ thử xem sao?

Suy cho cùng thì tra công cũng là một trong "năm cậu chủ" quyền lực nhất, muốn thoát khỏi hắn thì nhất định phải tìm người còn quyền lực hơn mới được.

Đang nghĩ như thế, người đàn ông bỗng chậm rãi mở mắt ra, trông thấy Giang lê đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Cậu còn chưa đi?" Hắn nhíu mày nói, "Tôi sẽ bảo trợ lý đưa tiền cho cậu."

Ôi, tính tình tệ như vậy, còn rút chim vô tình nữa chứ.

Giang Lê bỗng dưng nhớ tới việc mẹ của nguyên chủ còn đang ở bệnh viện, mà trong nguyên tác, bởi vì Khương Lê bị giam cầm nên mẹ cậu không có tiền để phẫu thuật, thế nên chưa đến ba ngày sau đã mất vì bệnh.

Cậu không đáp lại lời kia, chỉ bình tĩnh mặc quần áo vào, nói, "Tôi tới đây không phải để bán thân luôm đâu, bọn họ chỉ nói để tôi ở cạnh ngài một bữa cơm thôi, còn về chuyện ngủ một đêm này... cũng không tệ, cứ xem như tôi phục vụ ngài đi."

Kim chủ không tình thú như thế thì vẫn nên thôi, cậu chẳng thèm cho không hắn.

Úc Lẫm Châu đã sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên mà hắn ngủ với người do nhà đầu tư đưa tới, lại còn bị nói như vậy.

Hắn cũng chẳng hề khó chịu, thích thú nhìn đối phương mặc quần áo vào còn hỏi trợ lý của hắn có thể đưa cậu tới bệnh viện Nhân dân 2 được không.

Trợ lý do dự hỏi: "Sếp, ngài thấy thế nào..."

Úc Lẫm Châu gật đầu, "Được, đưa cậu ta tới đó đi."

Phản ứng lúc tối hôm qua của cậu trai trẻ này là ngây ngô nhưng cũng rất táo bạo, chắc hẳn đây là lần đầu tiên, thậm chí hắn còn bốc đồng muốn ký hợp đồng lâu dài. Nhưng khi đối phương nói ra những lời này, hắn đã từ bỏ ý định ngay, muốn xem xem người kia có phải là kẻ nói dối hay không.

Editor có điều muốn nói:

Bé Giang định ôm đùi chú Úc, nhưng mà chưa gì chú đã bảo em đi rồi nên em nghĩ cái đùi này ôm không được, em phải giải thích rõ chuyện hôm qua do nguyên chủ để lại đó là mình không có bán thân luôn, không có định ở bên cạnh chú đâu, chỉ đi bồi cơm thôi, nhưng lỡ rồi thì tính là phục vụ một đêm, chú tính tiền đi, rồi em ôm tiền chạy lẹ tới bệnh viện cho mẹ Khương phẫu thuật ấy

Còn chú thì nghĩ em xạo, hôm qua đã bò lên giường chú rồi mà lại nói là không định bán thân ý

Hôm qua người ta tưởng là mộng xuân nên mới nhiệt tình chứ bộ, chú đuổi thì đi, ứ thèm =)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.