Editor: hoameei
Tiêu Mặc từ trong thức hải đi ra, phát hiện Sở Kinh Lan không còn ở Sở gia nữa mà đang đi trên một con đường nhỏ dẫn lên núi.
Đây là đường đến căn nhà gỗ bỏ hoang kia.
Ấy thế mà Sở Kinh Lan chưa quên Đới Tử Thịnh, còn định đi xem hắn, không giống như trong nguyên tác miêu tả là không quan tâm.
Rừng sâu núi thẳm, hoang tàn vắng vẻ, chính là nơi tốt để giết người phóng hỏa, ặc không phải, là nơi tốt để nói chuyện phiếm.
Tiêu Mặc chuẩn bị tốt lời muốn nói, dùng ngữ điệu bình thường nói: "Sở Kinh Lan."
Sở Kinh Lan lại làm như không nhìn thấy không nghe thấy, bước chân hoàn toàn không có ý chậm lại, tiếp tục đi về phía trước, triệt để coi tâm ma thành không khí.
Tiêu Mặc bay vượt lên tới trước mặt hắn: "Sở..."
Ai ngờ lần này tên còn chưa hô xong, Sở Kinh Lan thế mà trực tiếp đi xuyên qua đám sương đen, xem y như người vô hình.
Tiêu Mặc: "......"
Tốt lắm, tốt lắm, hắn không tức giận.
Đám sương đen bỗng chốc tăng tốc bay lên phía trước rồi quay ngoắt về phía Sở Kinh Lan.
Chỉ cách chóp mũi Sở Kinh Lan 2 tấc, thế mà lại tính chuẩn được như vậy.
Bước chân Sở Kinh Lan đột nhiên ngừng, thiếu chút nữa để mặt mình chạm vào.
Tiêu Mặc cuối cùng cũng thành công làm mục tiêu dừng lại, y đoán không sai: Sở Kinh Lan có thể để cơ thể đi xuyên qua tâm ma, nhưng lại cự tuyệt để mặt gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-tam-ma-cua-nhan-vat-chinh/3510181/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.