Chương trước
Chương sau
Đã đu idol thì việc cap màn hình lại nhất cử nhất động của idol là một điều thiết yếu, ngay cả video cũng thế.
Các fan nhiệt tình đi tìm đoàn phim kia, hi vọng bọn họ sẽ tiết lộ tạo hình của Lộ Thiên Tinh —— đây là lần đầu tiên Tinh Tinh đóng phim đấy, làm fan bao nhiêu năm rồi mới đợi được ngày này!!
Mọi người đều chuẩn bị tốt cho kể cả trường hợp xấu, dù sao Tinh Tinh chỉ cần mặt đẹp là được rồi, để bọn họ mlem là được rồi, vậy nên làm ơn xìa ảnh Tinh Tinh ra!!
Sự việc càng ngày càng lớn, Phồn Tinh vừa ăn đường vừa đi xem náo nhiệt. Sau đó không lâu đã tìm ra được địa chỉ đoàn phim.
Vốn tưởng đây chỉ là đoàn đầu tư cho sao mới nổi thôi, kết quả nhìn kỹ mới phát hiện toàn là nhân vật tai to mặt lớn, biên kịch hay đạo diễn đều là người nổi danh, có cả ảnh đế ảnh hậu, ost cũng do thiên hậu trình bày, có thể nói là hoàn mỹ đến cùng cực.
Vì để lôi kéo sự chú ý của dư luận, bên này cũng tiết lộ tạo hình của Lộ Thiên Tinh, nhân tiện tag cậu vào luôn: "May mắn cùng thầy Lộ hợp tác, nhân vật khách mời."
3 tấm tạo hình riêng, 6 tấm chụp chung cả trường quay. Đầu tiên là hình ảnh thiếu niên mang trường bào lam, còn lại là những tình huống vui vẻ lúc đang đóng phim. Còn có một tấp Lộ Thiên Tinh đáp xuống đất sau khi đu dây đứng không vững, mũi chân hướng xuống mặt đất bị xách xoay vòng vòng như cái compa.
Các fan thỏa mãn, fan bạn gái thì mlem, fan mẹ nuôi thì nghêu ngao nhắc nhở đủ thứ. Đủ loại quan hệ hỗn tạp..
Lộ Thiên Tinh hồn nhiên không biết gì, vẫn ngồi trên ghế uống nước đợi Phàn Vân Cảnh nói chuyện xong.
Phàn Vân Cảnh rất nhanh đã trở về, cũng không giấu diếm chuyện trên mạng: "Đạo diễn muốn để em làm khách mời bất ngờ, không ngờ đột ngột bị lộ ra sớm hơn dự kiến. Chiều nay sẽ họp đoàn phim, chỉnh đốn lại nhân viên, chúng ta đi trước."
Lộ Thiên Tinh nhìn chằm chằm hắn vài giây, không nói gì.
Phàn Vân Cảnh còn tưởng rằng cậu không tin, nhướng mày: "Cần anh gọi đạo diễn đến nói rõ hơn không?"
"Không cần." Lộ Thiên Tinh nói: "Tôi cứ tò mò sao anh vui vẻ thế, đoàn phim này anh đầu tư hả?"
Phàn Vân Cảnh: "......"
Lộ Thiên Tinh nhìn phản ứng của hắn càng cảm thấy không đúng, tự lấy điện thoại mình ra xem, đập ngay vào mắt là dòng chữ "Phàn Vân Cảnh tham ban Lộ Thiên Tinh".
Phàn Vân Cảnh nói: "Do nhân viên ở đây tung tin, anh không giấu em."
Ý là anh không liên quan, em không thể giận được.
Lộ Thiên Tinh: "......"
Cậu cất điện thoại, mặt vô biểu tình nói: "Lần đầu suy xét việc phản chiếu lên gương cửa sổ thì còn hiểu được, nhưng lần thứ hai này thì...... Anh nghĩ tôi tin được hả?"
Phàn Vân Cảnh cầm lấy tay cậu: "Vì quá nhớ em nên anh mụ mị đầu óc, không để tâm đến những chuyện khác."
Lộ Thiên Tinh: "Anh đừng có nịnh nọt. Mà cái tay anh đang làm gì đấy?"
Phàn Vân Cảnh nắm chặt không bỏ, cong mắt cười: "Hôn thì có thể thấy, nhưng cầm tay thì anh không nghĩ thế."
Khóe miệng Lộ Thiên Tinh giật giật, nhịn không được mà mắng hắn: "Không biết xấu hổ."
Luôn miệng nói chờ cậu, nhưng gì cũng dám làm, còn điều khiển dư luận chặn đường lui của cậu.
Phàn Vân Cảnh cười nhẹ, hôn vào lòng bàn tay cậu: "Đừng giận, em đi tẩy trang, chút nữa mình đi ăn cơm." Lại dịu dàng nói: "Đã ba ngày không gặp, anh nhớ em."
Lời từ chối của Lộ Thiên Tinh kẹt lại ở cuống họng, càng tức giận: "Đúng là không biết xấu hổ!"
Phàn Vân Cảnh: "Ừ, anh không biết xấu hổ."
Lộ Thiên Tinh: "Không có lần sau!"
Phàn Vân Cảnh: "Được, Tinh Tinh là tốt nhất."
Lộ Thiên Tinh không còn gì để nói, hầm hừ hất tay hắn ra rồi đi vào phòng thay đồ.
Phàn Vân Cảnh đứng bên ngoài chờ cậu, vừa quay đầu liền gặp phải tầm mắt của Tiền Lãng, ý cười biến mất trong chốc lát: "Tôi sẽ đưa Tinh Tinh về nhà an toàn, cậu về trước đi."
Tiền Lãng nói: "Sự việc trên mạng đã đủ um xùm rồi, bây giờ còn đi ăn cơm là ngại Hot search quá ít sao?"
Phàn Vân Cảnh hỏi lại: "Nên còn phải kị một bữa cơm?"
Tiền Lãng nhíu mày: "Hai người định công khai?"
"Không biết." Phàn Vân Cảnh đón nhận ánh mắt như nhìn tra nam của Tiền Lãng, bình tĩnh nói: "Tinh Tinh vẫn chưa cho tôi câu trả lời, tôi cũng không còn cách nào."
Hắn cười như không cười: "Nếu không tôi cũng sẽ không để mặc tin đồn truyền ra."
Tiền Lãng: "Nước cờ này anh đi sai rồi, anh Tinh chưa bao giờ để ý dư luận."
Phàn Vân Cảnh: "Tôi biết, nhưng cũng không thể không dùng."
Tiền Lãng: "Ý anh là?"
Đáy mắt Phàn Vân Cảnh xẹt qua một tia buốt lạnh: "Diệt côn trùng."
Hắn vất vả lắm mới dụ được người tới gần, loại bỏ hết những cơ hội thất bại khiến cậu không tiếp nhận hắn. Nhưng hắn lại sợ cậu cảm thấy khó chịu, nếu không cũng sẽ không đi đường vòng vèo thế này.
Mục đích hắn sử dụng dư luận chưa bao giờ để nhằm vào Lộ Thiên Tinh, mà là để hắn tuyên bố chủ quyền, cho những kẻ có tâm tư không nên biết rằng—— Lộ Thiên Tinh là của hắn.
Tiền Lãng hiểu ý, đặc biệt đồng tình: "Tinh Tinh thật sự...... Khá được yêu thích, anh cố lên."
Phàn Vân Cảnh gật đầu, lại nói: "Chút nữa sẽ có phóng viên giải trí, phiền cậu dẫn họ đi."
Tiền Lãng: "......"
Anh lói thật là lực cười!!
Từ tháo trang sức đến tẩy trang là một công đoạn gian nan, Lộ Thiên Tinh vất vả lắm mới đứng dậy khỏi ghế trang điểm, ê cả mông. Thợ trang điểm thì rất nồng nhiệt, còn khuyên cậu: "Nghe nói phóng viên giải trí bên ngoài đông lắm, cậu thật sự không muốn tân trang một chút sao? Bọn họ đam mê chụp ảnh dìm lắm đấy."
"Không cần đâu ạ." Còn lâu cậu mới ở lại đây thêm phút giây nào nữa.
Lộ Thiên Tinh rửa mặt, đội mũ ra khỏi phòng hóa trang.
Phàn Vân Cảnh đang đứng dựa vào cửa, tận dụng chút thời gian bàn giao công việc cho thư ký. Nghe tiếng mở cửa thì đứng thẳng người, "Xong rồi?"
"Ừm." Lộ Thiên Tinh sảng khoái bước ra, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: "Tiền Lãng đâu?"
Phàn Vân Cảnh mặt không đổi sắc nói: "Nghe nói bên ngoài có không ít phóng viên giải trí, cậu ấy xung phong lái xe đánh lạc hướng rồi."
Lộ Thiên Tinh: "Vất vả quá, tối mua cơm cho anh ấy."
Phàn Vân Cảnh đồng ý, đưa cậu ra khỏi đoàn phim, lên xe rời đi. Phóng viên trước cửa không còn bao nhiêu, mà dù có nhạy bén mấy cũng không theo kịp được kỹ thuật lái xe đỉnh cao của tài xế, vừa chạy qua hai giao lộ đã bị cắt đuôi.
Hôm nay đến một nhà hàng mới, vị trí khó phát hiện. Cửa gỗ nâu thẫm nhẹ nhàng đẩy ra, tiếng đàn trầm thấp dịu êm dẫn lỗi các vị khách vào một không gian hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, có cảm giác thanh tịnh đến lạ. Bầu không khí ở đây trải qua trăm năm mưa gió lắng đọng, hương yên lượn lờ, an bình yên tĩnh, chốn đô thị phồn hoa khó mà có được.
Lộ Thiên Tinh nhìn đến một nhạc sĩ đang ngồi gảy đàn chính giữa đại đường, khuôn mặt đối phương bị màn che mất một nửa, chỉ có thể nhìn thấy ngón tay linh hoạt, uyển chuyển gảy từng sợi dây đàn, tốc độ tay ngày càng nhanh, tiếng đàn trở nên dồn dập, cơn gió nhẹ lướt qua như đưa tiếng nhạc chạy thẳng vào tim.
Lộ Thiên Tinh đứng nghe xong mới lưu luyến đi theo Phàn Vân Cảnh vào lô ghế trên tầng hai.
Phàn Vân Cảnh gọi món, lại rót nước cho cậu. Thấy cậu mở cửa, ghé vào bệ cửa sổ nhìn xuống, bất đắc dĩ nói: "Muốn thu âm lại sao?"
Lộ Thiên Tinh yên lặng gật đầu, "Không biết ngài ấy có đồng ý không."
Phàn Vân Cảnh nói: "Đợi ăn cơm xong rồi xuống hỏi thử."
"Tôi sợ ngài ấy đi trước, người ta không tan làm hả?"
"Vậy thì mai lại đến." Phàn Vân Cảnh nhíu mày nói: "Nghe Tiền Lãng nói em thường xuyên viết nhạc bỏ cơm, phải không?"
Lộ Thiên Tinh: "...... Sao gì anh ấy cũng kể với anh thế."
"Em còn định lừa ai?" Phàn Vân Cảnh chưa kịp nói tiếp, điện thoại Lộ Thiên Tinh đặt trên bàn đột nhiên reo lên.
Lộ Thiên Tinh vội nhận điện, đỡ phải nghe Phàn Vân Cảnh phàn nàn.
Nhưng vừa nghe cậu gọi một tiếng "Thầy Liêu", sắc mặt Phàn Vân Cảnh ngày càng khó nhìn.
Trong điện thoại, Liêu Thanh Minh dịu dàng trước sau như một, đầu tiên là hỏi thăm sức khỏe Lộ Thiên Tinh, sau đó thì hỏi: "Nghe nói thầy Lộ bắt đầu đóng phim?"
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, nói: "Vì tò mò nên thử xem."
Liêu Thanh Minh nói: "Người trong đoàn phim không lường trước được, thầy Lộ để ý đồ đạc, đặc biệt là những đồ dùng cá nhân, không nên sử dụng tùy tiện, khi diễn cũng phải kiểm tra đạo cụ trước."
Lộ Thiên Tinh nói được.
Liêu Thanh Minh lại lơ đãng hỏi thử: "Tiếc là tôi không cùng một đoàn phim với thầy Lộ nên không giúp được gì... Sao muốn đóng phim mà không tìm tôi?" Y cười nói: "Tại năng lực tôi không đủ giúp thầy Lộ sao?"
Lộ Thiên Tinh: "Năng lực thầy Liêu là số một số hai trong giới nghệ sĩ, sao lại không đủ. Nhưng vì thế tôi mới không nhờ vả anh, thật làm phiền quá. Tôi mới chân ướt chân ráo trong lĩnh vực này, không có kỹ thuật cao siêu, chỉ muốn diễn một nhân vật nhỏ, không đáng để tìm đến thầy Liêu."
Liêu Thanh Minh im lặng vài giây, cảm khái nói: "Thầy Lộ thật là, lần sau nếu có chuyện cứ gọi tôi, đừng lo làm phiền, sao tôi lại phiền chứ."
Lộ Thiên Tinh ừ cho qua.
Trong lúc hai người nói chuyện, Phàn Vân Cảnh vẫn lẳng lặng nhìn cậu, bắt đầu thì còn nhịn được, sau lại thấy hai người không chịu ngừng thì nóng máu lên, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.
Qua năm phút, đồ ăn đưa tới hết rồi, Lộ Thiên Tinh dùng lý do ăn cơm xin cúp máy.
Phàn Vân Cảnh: "Có chuyện gì mà nói lâu vậy? Hắn nói gì?"
"Hỏi tại sao tôi muốn đóng phim nhưng không tìm anh ta." Lộ Thiên Tinh nhìn ra hắn đang giận, cười như không cười nói: "Anh giận cái gì, vì anh mà tôi không hỏi được anh ta, giờ người ta gọi tới thì không vui?"
"Ừ, không vui." Phàn Vân Cảnh nói: "Tinh Tinh, em phải tinh anh, Liêu Thanh Minh không phải dạng tốt lành gì đâu."
Lộ Thiên Tinh buồn cười: "Anh là nhất, nhất anh rồi."
Phàn Vân Cảnh nghiêm túc: "Tinh Tinh có anh là đủ, đừng tiếp xúc với Liêu Thanh Minh nữa." Nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: "Cả Ân Lương Thần nữa!"
"Cả Lưu Vân Trường."
"Tiền Lãng cũng không thể quá thân mật."
Phàn Vân Cảnh: "......"
Đột nhiên phát hiện CP của Tinh Tinh thật nhiều.
Tác giả có lời muốn nói:
Phàn tổng: Tôi gì cũng không có, nhưng tiền và giấm thì tôi có thừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.