Lúc này đương nhiên sẽ không có ai nhảy vào tranh luận với đám fan đang hăng máu nữa, nhiều lắm cũng chỉ đăng bài ám chỉ quan hệ giữa Phàn Vân Cảnh với Lộ Thiên Tinh không đơn giản thôi.. Nếu không liên quan đến lợi ích nhưng lại có thể kéo cả người đứng đầu tập đoàn Phàn thị ra tự mình lên tiếng, đẩy sự việc đến mức nghiêm trọng thế này thì làm gì có chuyện gọi là bạn bè bằng hữu. Thế là cơn sóng suy luận lung tung trên Weibo nổi lên, làm tăng thêm nhuệ khí cho fan Phồn Tinh. Bị chèn ép liên tục cuối cùng cũng có thể phản công, bật lại mấy cái phát ngôn vớ vẩn, phất cờ hò reo vì Phàn Vân Cảnh. "Không hổ danh baba giàu có bậc nhất, lần đầu tiên tui thấy account marketing rối loạn thế đấy, không nói hai lời liền xóa bài rồi xin lỗi, làm như tụi này chả biết gì luôn ấy." "Phải thế chứ, cái mồm hại cái thân thôi, tưởng ăn hiếp Tinh Tinh của tụi này là dễ chắc? Ha hả." "Hình như bọn họ cũng không ngờ Phàn tổng sẽ tự mình ra trận đâu, anh ưi anh vipp!!" "Baba còn thiếu người ôm đùi hong? Con mới ra trường thiếu đùi để ôm đây." "Con nè baba! Cái mồm con thổi gió bốn phương đó, bao nuôi con!" "Em cũng......" Lộ Thiên Tinh lướt đọc bình luận, điện thoại đột nhiên đổ chuông làm cậu giật cả mình, nhìn giao diện 2 giây mới phản ứng đeo tai nghe, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?" "Không có việc gì." Phía Phàn Vân Cảnh rất yên tĩnh, sau một hồi truyền đến tiếng khàn khà, có chút mệt mỏi: "Tôi chỉ muốn nói là mọi chuyện đã được giải quyết rồi." Lộ Thiên Tinh ừm một tiếng, cảm thấy đối phương có hơi kì lạ, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Đều nhờ Phàn tổng, rất tuyệt, vất vả rồi." Lời này là thật lòng. Hiệu quả thế nào cậu đã biết rõ rồi. Từ lúc Phàn Vân Cảnh lên tiếng thì cục diện thay đổi ổn định ngay lập tức, chứng minh rằng tập đoàn Phàn thị có ảnh hưởng rất lớn, khen hai câu cũng đúng. Phàn Vân Cảnh như bị chọc trúng, bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhỏ, hắn nhẹ giọng nói: "Thầy Lộ có thể ra tiếp tôi không?" "Hả?" Lộ Thiên Tinh buông dao nĩa, cảnh giác nói: "Anh ở ngoài cửa nhà tôi?" "Đúng vậy." Phàn Vân Cảnh nghiêm túc: "Do năng lực quản lý của tập đoàn Phàn thị còn yếu kém nên đã gây nên thiệt hại không nhẹ, tôi cảm thấy nên xin lỗi trực tiếp với thầy Lộ." Lộ Thiên Tinh định nói không cần, những nghĩ lại đối phương đã tới trước cửa rồi mà từ chối thì chả khác gì tự bảo là mình giận, dứt khoát nói: "Vào đi, tôi bảo Tiền Lãng ra mở cửa." Tiền Lãng dựng lỗ tai nghe lén hoang mang chỉ chỉ mặt mình. Lộ Thiên Tinh ngắt máy gật đầu nói: "Đúng, anh đó, được tiếp đãi đại gia mà không thích à?" "Ha hả, sao lại không thích chứ, nhìn mặt tôi có giống không thích không." Tiền Lãng trợn mắt, không tình nguyện đứng dậy đi tiếp người. Lộ Thiên Tinh nhân cơ hội và hết chén cơm vào mồm, nhồm nhoàm đi vào phòng khách chuẩn bị. Kết quả vẫn chậm chân hơn hai người kia, vừa ra tới sảnh thì đã thấy Tiền Lãng đưa người vào cửa. Phàn Vân Cảnh ngẩng đầu liền thấy Lộ Thiên Tinh mặc áo trắng quần xám má phồng trợn mắt nhìn bọn họ, giống như sóc con ăn vụng bị phát hiện, chỗ nào cũng rất đáng yêu. Ánh mắt Phàn Vân Cảnh dịu dàng, lướt qua Tiền Lãng đi đến chỗ Lộ Thiên Tinh, còn chưa nói gì đã bị Lộ Thiên Tinh duỗi tay ngăn lại. Lộ Thiên Tinh nhai nhai vài lần, cố nuốt ngụm cơm cuối cùng xuống thật nhanh. Phàn Vân Cảnh nhịn cười, an ủi nói: "Đừng vội, ăn từ từ thôi." Lộ Thiên Tinh cũng không rảnh trả lời, rướn cổ đanh mặt lại, một lúc sau mới gian nan nuốt hết đồ ăn. Phàn Vân Cảnh lo cậu bị nghẹn, vỗ vỗ sau lưng cậu nói: "Không sao chứ? Uống chút nước đi." Lộ Thiên Tinh trả lời: "Không sao, chúng ta ra phòng khách, quản gia pha trà giúp cháu." Quản gia thưa vâng, Phàn Vân Cảnh không có ý kiến. Hắn đi theo Lộ Thiên Tinh vào phòng khách, đợi đối phương uống nước rồi mới mở miệng giải thích lí do mình đến đây: "Sự việc lần này là do sai sót của tập đoàn Phàn thị, thật xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến thầy Lộ, nếu thầy Lộ không hài lòng điểm nào cứ nói, chúng tôi sẽ tận lực bồi thường." "Phàn tổng nói quá rồi, chúng ta đều là nạn nhân, Phàn tổng không nên tự mình nhận hết lỗi sai." Lộ Thiên Tinh nói: "Huống gì Phàn tổng đã kịp thời xử lí, tôi không chịu tổn thất nên không cần bồi thường gì hết." Phàn Vân Cảnh hỏi lại: "Thật sự không tức giận sao?" Lộ Thiên Tinh gật đầu: "Đúng." Phàn Vân Cảnh bình tĩnh nhìn cậu, hai giây sau cúi đầu cười khẽ, không che được vẻ vui sướng: "Thầy Lộ tin tưởng tôi làm tôi rất vui. Lần này tôi đến cũng muốn thẳng thắn với thầy Lộ, tôi thật sự muốn ký hợp đồng với cậu, muốn sát nhập phòng làm việc của cậu với công ty truyền thông của tập đoàn Phàn thị, chúng tôi nêu cao tinh thần đoàn kết vững mạnh. Hoàn toàn không dùng bất cứ thứ gì ép buộc." Lộ Thiên Tinh không có ý kiến. Nếu từ đầu mà không phải Phàn Vân Cảnh thì cũng không có chuyện cậu gọi điện giải thích chuyện tật xấu của mình đâu —— nhưng mà phía dư luận đúng là chả ra gì, tưởng cứ ghép đôi hai người là được á hả. Nếu Phàn Vân Cảnh có mục đích thì không cần phải tiếp cận cậu làm gì, cứ đập tiền không phải nhanh gọn hơn dùng dư luận à? Cho nên từ đầu tới đuôi cậu chưa bao giờ nghi ngờ Phàn Vân Cảnh. Nhưng mà... "Tôi tin anh là một chuyện, nhưng hợp tác lại là chuyện khác. Tôi đã từng nói rằng mình sẽ không ký hợp đồng, cũng sẽ không sát nhập phòng làm việc với công ty nào, anh cũng không phải ngoại lệ. Dù là bạn bè vẫn không được." Giọng điệu Lộ Thiên Tinh nghiêm túc, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn, khi nói chuyện nhìn thẳng vào mắt Phàn Vân Cảnh, rất kiên định truyền đạt ý muốn của mình. Phàn Vân Cảnh sửng sốt, không nhịn được cười nhẹ nói: "Được, tôi nhớ rồi." Lộ Thiên Tinh nghi ngờ: "Anh cười cái gì?" "Đương nhiên là vì tôi vui." Vui vì đây là lần đầu tiên cậu biểu đạt cảm xúc với mình, lần đầu tiên thừa nhận quan hệ bạn bè của hai người, lần đầu tiên...... Đột nhiên cơn choáng váng ập đến làm Phàn Vân Cảnh chưa kịp mở miệng đã chóng mặt ngã xuống về phía Lộ Thiên Tinh. Lộ Thiên Tinh bị đè phát ngu, ngay cả Tiền Lãng cũng hoảng hồn. Hai người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, ba giây sau mới tỉnh táo lại, Tiền Lãng gọi tài xế của Phàn Vân Cảnh, Lộ Thiên Tinh cùng quản gia đỡ người vào phòng cho khách, liên hệ với bác sĩ tư. Chạy đôn chạy đáo 10 phút, trong phòng cho khách đã đứng đầy người. Bác sĩ rửa tay, cất đồ nói: "Người bệnh sốt 39 độ, kết luận trước hết là vì áp lực làm việc quá độ, không ăn uống đầy đủ, cơ thể dù có khỏe đến mức nào thì cũng phải kháng nghị, cần nghỉ ngơi thật tốt." Trợ lý bị khẩn cấp gọi tới gật gật đầu, ghi chú cẩn thận lời dặn của bác sĩ rồi tiễn ông ra ngoài. Lúc trở về thì nói cảm ơn với đám người Lộ Thiên Tinh, còn rất thành khẩn: "Bây giờ Phàn tổng vẫn hôn mê, còn phải truyền nước biển nên không tiện di chuyển, có khả năng phải quấy rầy hai ngày rồi, tôi thật sự xin lỗi." "Không sao đâu." Lộ Thiên Tinh kéo ghế ngồi cạnh giường, mắt nhìn từ kim tiêm đâm ở mu bàn tay dọc theo dây truyền, cuối cùng dừng lại trên quầng thâm dưới mắt của Phàn Vân Cảnh, nhíu mày nói: "Bình thường Phàn tổng rất bận sao?" "Rất bận." Trợ lý cười khổ nói: "Toàn bộ gánh nặng của tập đoàn Phàn thị đều đề lên vai một người, mỗi ngày bàn chất đống văn kiện hội nghị. Huống gì Phàn tổng vừa muốn tham gia Tân Tinh Tú lại còn thành lập công ty truyền thông lẫn khu nghỉ dưỡng, ngày ngủ được 4 tiếng là đã nhiều rồi." Lộ Thiên Tinh líu lưỡi, lại có chút đồng cảm: "Sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng Phàn tổng không nghỉ ngơi gì phải không?" Trợ lý không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy, còn làm việc nhiều hơn trước." Lương tâm Lộ Thiên Tinh nhoi nhói, cảm thấy mình cũng góp một phần tạo nên tình hình này. Cậu trầm ngâm nói: "Phàn tổng mệt mỏi quá độ, bây giờ thân thể mới báo động, đừng làm phiền anh ấy, khi nào hồi phục rồi làm việc cũng không muộn." Trợ lý vừa vui vừa ngạc nhiên: "Nếu anh không chê thì thật tốt quá." "Không đâu." Lộ Thiên Tinh nói: "Phòng nhiều, anh ở lại cũng được." Trợ lý gật đầu nói: "Vậy rất cảm ơn thầy Lộ." "Không có gì." Lộ Thiên Tinh thuận thế rời khỏi phòng, thông báo với quản gia chuyện hai người ở lại, rồi bị Tiền Lãng lôi tới thư phòng tra khảo: "Sao lại thế này? Sao lại để anh ta ở lại? Không phải lúc trước cậu nói không muốn dính líu gì tới người ta à?" "Người ta hôn mê sao tôi đuổi được?" Lộ Thiên Tinh trấn an nói: "Ở lại hai ngày thôi mà, không sao đâu, bình tĩnh bình tĩnh." Tiền Lãng cạn lời, nghĩ thầm mà bảo đối phương đuổi người đang hôn mê đi thì cũng không phúc hậu. Nghĩ tới nghĩ lui không có biện pháp gì, chỉ có thể để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Có lẽ vì quá mệt mỏi nên Phàn Vân Cảnh hôn mê đến sáng hôm sau mới tỉnh. Lộ Thiên Tinh đang ngồi trong phòng biết được, cố ý đến thăm hắn: "Sao rồi?" "Tốt lắm." Phàn Vân Cảnh ngồi ở trên giường, một tay cầm chén cháo ăn từ từ. Vẻ mặt hắn bình đạm, nếu không phải tay phải vẫn còn run thì chỉ nhìn khí thế thôi còn không nghĩ đây là người bệnh. Hôm qua hắn làm người ta chết khiếp. Lộ Thiên Tinh nhếch miệng, không hề lưu tình vạch trần hắn: "Tốt gì mà tốt. Bác sĩ nói cơ thể anh bị suy nhược nghiêm trọng, không chịu áp lực nổi nữa nên mới té xỉu, sau này già bệnh tật rồi đừng có khóc, tiền quan trọng hay người quan trọng?" Phàn Vân Cảnh yên lặng ai oán, nói: "Người quan trọng." Lộ Thiên Tinh: "Người quan trọng thì sao còn xỉu?" Phàn Vân Cảnh: "Tôi sai rồi." Lộ Thiên Tinh bị câu nhận lỗi nhanh nhẹn dứt khoát này của hắn làm cho nghẹn lời, một lúc lâu sau mới hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Biết sai thì phải sửa, nếu không thì có ích gì." Phàn Vân Cảnh đặt chén cháo xuống, nghiêm túc nói: "Hoàn thành xong công việc ngày mai nữa thì tôi sẽ nghỉ ngoi." Lộ Thiên Tinh nhìn hắn chằm chằm, nhíu mày nói: "Mai thì khả năng anh vẫn chưa vận động được đâu.. Việc gấp lắm hả? Công ty họp khẩn à?" "Không phải." Phàn Vân Cảnh nói: "Ngày mai là ngày thu Tân Tinh Tú." Hắn bình tĩnh, trong mắt lại hơi sâu xa: "Tôi muốn xem lời hứa giữa thầy Lộ với Ân Lương Thần có giữ được không."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]