Chương trước
Chương sau
Phàn Vân Cảnh gần đây rất bận rộn. Vội vàng đến mức loại thời gian lên sóng Tân Tinh Tú ra vẫn phải chạy đôn chạy đáo. Nghe nói là có dự án khu nghỉ dưỡng, hơn nữa vì chậm tiến độ nên giờ phải cố gắng bắt kịp xoay hắn như chong chóng, khiến cái mặt giờ xanh xao, mắt thì thâm như nghiện.
Nhưng so với chuyện đấy thì Phàn Vân Cảnh còn để ý chuyện trên mạng hơn, bây giờ thấy Ân Lương Thần là lửa giận cuồn cuộn, hận không thể đấm hắn một cái.
Nhưng hắn không động thủ. Chỉ lẳng lặng đứng trên hành lang nhìn Ân Lương Thần, sau mồi hồi mới không mặn không nhạt nói: "Nói chuyện chút."
Ân Lương Thần kinh ngạc: "Phàn tổng đang đợi tôi sao?"
Phàn Vân Cảnh hỏi lại: "Sao tự dưng hỏi thế?"
"Vậy thì đúng rồi." Ân Lương Thần cười cười, nhưng chân lại không hề di chuyển, nghi hoặc nói: "Chỉ là không biết một nhân vật nhỏ như tôi có gì để Phàn tổng đợi, thật ngại quá."
Phàn Vân Cảnh nhếch miệng, chỉ là không hề có ý cười, âm thanh lạnh lẽo đến tận xương: "Là học viên có tiềm lực nhất Tân Tinh Tú, cậu đương nhiên đáng để tôi chờ đợi rồi, chỉ là không biết cậu Ân đã cân nhắc gia nhập công ty nào chưa?"
Ân Lương Thần: "Vậy thì xem ra Phàn tổng chưa thấy tin tức trên Weibo rồi."
"Tôi bận quá mà." Phàn Vân Cảnh đúng lý hợp tình nhảy qua đề tài, hỏi lại: "Không biết cậu Ân có ý định với tập đoàn Phàn thị không?"
Ân Lương Thần nhàn nhạt từ chối: "Không ạ, tập đoàn Phàn thị có quyền lực lớn nên không thiếu gì nghệ sĩ nổi tiếng, một tân binh nhỏ như tôi không cần thiết phải đi làm đá kê chân đâu."
Phàn Vân Cảnh: "Cậu Ân thật biết đùa, cậu sao có thể làm đá kê chân chứ. Hơn nữa trước mắt tập đoàn chúng tôi không có nghệ sĩ nào, nếu cậu Ân đồng ý trở thành nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng với chúng tôi thì sẽ được thụ hưởng hợp đồng cấp A, thế nào?"
"Thật ngại quá." Ân Lương Thần nhướng mày, trong mắt ẩn chứa khiêu khích: "Tôi đã hứa với thầy Lộ sẽ gia nhập phòng làm việc của anh ấy rồi, dù điều kiện của Phàn tổng rất tốt nhưng tôi phải chú ý thứ tự trước sau chứ?"
Phàn Vân Cảnh không giận, ngược lại như gặp được chuyện gì thú vị, cười nhỏ nói: "Vậy cậu cứ cố gắng làm một nhân viên tốt nhé, nhưng vẫn chưa biết liệu cậu ấy sẽ tuyển cậu hay người khác đâu."
Nói xong Phàn Vân Cảnh cũng lười mở miệng, trực tiếp xoay người rời đi. Hắn tranh vào phòng nghỉ trước Ân Lương Thần, còn rất chi là gian xảo khóa trái cửa.
Lộ Thiên Tinh bị sặc nước, nhíu mày nói: "Anh có chuyện gì sao?"
"Trốn người ấy mà." Phàn Vân Cảnh trả lời qua loa, thản nhiên ngồi xuống đối diện Lộ Thiên Tinh: "Dạo này cơ thể thầy Lộ có ổn không? Bệnh huyết áp thế thế nào rồi?"
"Cũng ổn." Lộ Thiên Tinh hơi hơi cảnh giác, yên lặng lôi điện thoại ra nhắn tin cho Tiền Lãng.
Phàn Vân Cảnh giả vờ không biết, dựa vào sô pha thở dài nói: "Mấy ngày nay bận quá, vừa quay lại nên chưa kịp chào hỏi thầy Lộ, không biết khi nào thầy Lộ mời tôi ăn cơm tiếp vậy?"
Tay gõ chữ của Lộ Thiên Tinh hơi dừng lại, miễn cưỡng bới một góc nhỏ kí ức trong đầu —— hình như thật sự nợ tên này một bữa cơm.
Lộ Thiên Tinh chần chờ nói: "Anh vội lắm sao?"
"Đương nhiên rồi." Phàn Vân Cảnh sảng khoái nói: "Gần đây vội liên tục, nhưng tùy thời gian rảnh của thầy Lộ thôi."
"Ừm, thế tối nay vậy." Nhanh nhanh rồi chạy càng sớm càng tốt. Lộ Thiên Tinh xóa hết mấy chữ nãy giờ vừa gõ, nói với Tiền Lãng mình muốn mời Phàn Vân Cảnh ăn cơm, đặt chỗ trước giùm cậu. Tiền Lãng trả lời: ok
Lộ Thiên Tinh ngẩng đầu nói: "Tôi hẹn trước rồi, còn nửa giờ nữa là xong việc, đến lúc đó anh lại đến tìm tôi là được."
Phàn Vân Cảnh từ chối: "Dù sao ở phòng nghỉ một mình cũng nhàm chán, tôi ở đây cũng được."
Lộ Thiên Tinh liếc xéo, trong mắt tràn đầy ý vị 'đồ vô liêm sỉ'.
Phàn Vân Cảnh rất thích biểu tình sinh động của cậu, lại cười nói: "Dạo này thầy Lộ có muốn đi nghỉ mát không?"
"Không có tiền." Lộ Thiên Tinh không do dự từ chối, cúi đầu tiếp tục uống nước.
"Ra vậy." Phàn Vân Cảnh cũng không ép buộc, giải thích nói: "Lúc trước tôi thu mua trang viên Lâm Hải, vị trí rất tốt, sau đó xây lại thành một khu nghỉ dưỡng tự nhiên, rất thích hợp để giải sầu đấy."
"Tôi không định định bán lại nên hỏi han bạn bè người thân chút." Phàn Vân Cảnh cảm khái nói: "Thầy Lộ không có ý định thật tiếc quá."
Lộ Thiên Tinh im lặng vài giây, hỏi: "Có ảnh không?"
Phàn Vân Cảnh nhướng mày: "Thầy Lộ muốn xem?"
Lộ Thiên Tinh mặt không cảm xúc: "Tôi xem thử thôi."
Phàn Vân Cảnh cũng không vạch trần, cười nói: "Được, để tôi tìm xem."
Trong điện thoại hắn có lưu ảnh lẫn video, chỉ đơn giản mười mấy giây nhưng đã mơ hồ thấy được non xanh nước biếc cây côi um tùm tươi tốt, dưới nắng hè chói chang thoạt nhìn rất mát mẻ. Đứng từ ban công lầu hai nhìn ra xa còn cả thể thấy cảnh biển.
Phàn Vân Cảnh nói: "Tôi đề cử nơi này cho thầy Lộ là bởi vì nơi này an ninh rất tốt, tính riêng tư so với bên ngoài mạnh. Thầy Lộ nếu cảm thấy công việc mệt mỏi thì có thể đến nghỉ ngơi, tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không có paparazzi hay phóng viên giải trí lẻn vào."
Lộ Thiên Tinh chưa xem còn may chứ xem rồi thì dao động không thôi. Nơi này đúng là nơi hoàn hảo để làm căn cứ bí mật lúc biến thân! Chưa kể đến còn gần biển, phong cảnh đẹp lại không có người, kín đáo, cách ra xa nơi dân cư sống, cực kì hoàn mỹ đánh thẳng vào tim Lộ Thiên Tinh.
Muốn mua!
Phàn Vân Cảnh đúng lúc đưa thang: "Nếu không thì thầy Lộ cứ đến tham quan thử xem, tôi chắc chắn cậu sẽ vừa lòng với nơi này."
Lộ Thiên Tinh xoay xoay điện thoại, cúi mặt nói nhỏ: "Ừm, vậy đi."
Phàn Vân Cảnh cố nhịn cười, nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta hẹn lúc nào nhỉ?"
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, lại nói: "Còn bao lâu nữa thì hoàn thành hết?"
"Tạm thời thì ổn, trước mắt đã xây dựng 2 tháng nên giờ đã xong xuôi rồii." Phàn Vân Cảnh nói: "Nhưng phía Tây cần điều chỉnh lại một chút, biệt thự bên sườn Đông thì đã bài trí hết, thầy Lộ có thể đến xem trước."
"Được." Lộ Thiên Tinh lại hỏi: "Giá cả?"
Phàn Vân Cảnh lại cười nói: "Người quen thì đương nhiên là giá thân thiện rồi."
Lộ Thiên Tinh gật gật đầu, không nói gì thêm.
Sau đó Tiền Lãng tới gõ cửa: "Hết giờ rồi, Lộ Tiểu Tinh đi thôi.... Ủa?" Anh mở cửa ra mới phát hiện Phàn Vân Cảnh cũng ở bên trong, ngay lập tức nghiêm túc cười bảo: "Chào Phàn tổng, tôi đã đặt chỗ cho bữa tối nay rồi, chúng ta đi thôi?"
"Được." Phàn Vân Cảnh tâm tình không tồi, đứng dậy theo bọn họ ra ngoài, đề nghị nói: "Xe thầy Lộ hơi lộ liễu, hay là ngồi xe tôi?"
Tiền Lãng nhìn về phía Lộ Thiên Tinh, Lộ Thiên Tinh suy tư hai giây rồi đồng ý. Dù sao cũng cùng nhau ăn tối, ngồi xe ai cũng được.
Ý cười trên mặt Phàn Vân Cảnh càng sâu, bình thả nhìn góc tường, đưa Lộ Thiên Tinh đến gara.
Ở nơi góc tường tối om ánh sáng không chiếu đến, Ân Lương Thần ôm đàn ghita ngồi xếp bằng dưới đất, ánh mắt hơi rũ vội vàng nhìn bóng dáng vừa đi qua, một hồi lâu sau vẫn không cử động.
Cũng không biết qua bao lâu, một cái bóng chậm rãi bước tới, đứng trước mặt hắn. Thường Nhã ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: "Dù có Internet hay fan CP, hai người cũng không có khả năng."
Trong mắt Ân Lương Thần ánh lên sự trào phúng, lãnh đạm nói: "Liên quan gì tới cô."
"Tôi chỉ không muốn cậu bị mạng xã hội làm cho biến chất thôi." Thường Nhã thành khẩn nói: "Trong giới giải trí không bao giờ có trắng đen rõ ràng, ai cũng thế thôi, nếu cậu cứ đắm chìm với ánh sáng trước mắt thì sau lưng sẽ bị đâm bao nhiêu nhát không biết đâu."
Rồi lại như vô thức cảm khái: "Chuyện quan trọng như thế mà không có tiền bối nói với cậu sao? Thế là không được rồi."
Ân Lương Thần ngẩng đầu, đáy mắt lạnh lẽo: "Cút."
"......"
Nhà hàng. Lộ Thiên TInh đang gọi món, Phàn Vân Cảnh tỏ vẻ mình ăn gì cũng được, Lộ Thiên Tinh nhớ lại bữa ăn lức trước của bọn họ rồi gọi vài món.
Tiền Lãng và trợ lý ở phòng cách vách, đợi người phục vụ rời đi rồi, căn phòng lại im lặng.
Phàn Vân Cảnh rót trà đưa đến trước mặt Lộ Thiên Tinh, chủ động nói: "Hôm nay tìm thầy Lộ thật ra là để nhờ thầy Lộ một chuyện."
Lộ Thiên Tinh kinh ngạc, đây là lần đầu Phàn Vân Cảnh muốn nhờ cậu làm gì đó. Cậu ngoài mặt không biểu lộ ra gì nhưng trong mắt lại ẩn ẩn tò mò: "Chuyện gì thế?"
"Là về chuyện công ty truyền thông." Phàn Vân Cảnh rót trà cho mình, giải thích nói: "Gần dây có rất nhiều lời đồn, có lẽ thầy Lộ cũng biết. Không sai, tập đoàn Phàn thị chúng tôi đột nhiên đầu tư vào Tân Tinh Tú không phải là tức cảnh sinh tình, mà là muốn thành lập công ty con để tiến vàogiới giải trí......"
Hắn dừng một chút, thử nói: "Thầy Lộ có ý muốn hợp tác không?"
"Không." Lộ Thiên Tinh đã sớm chuẩn bị, bây giờ càng dễ từ chối, không hề nao núng.
Phàn Vân Cảnh vốn không ôm hy vọng, bị từ chối vẫn bình tĩnh, cười điềm đạm: "Quả nhiên là phong cách của thầy Lộ... Nếu thầy Lộ không thể về làm át chủ bài của công ty tôi thì không biết có thể gợi ý cho tôi một vài người không?"
Thế thì được. Lộ Thiên Tinh nhớ lại danh sách các học viên, nói: "Tân Tinh Tú có nhiều học viên trình độ cao, nếu Phàn tổng muốn mời thì trong top 10 khá được đấy, về thực tập sinh... Nếu Phàn tổng xài chiêu gậy thọc bánh xe được thì mời."
Phàn Vân Cảnh làm bộ suy tư, thản nhiên nói: "Thầy Lộ cảm thấy người có tiềm lực nhất là ai?"
Lộ Thiên Tinh nghiêm túc nói: "Thường Nhã, Ân Lương Thần."
Thường Nhã vì vụ tài khoản Người Tốt Không Ăn Cá nên mất đi mảng sáng tác, nhưng thể hiện trên sân khấu rất tốt, có thể làm sôi động bầu không khí, lôi kéo khán giả —— Lộ Thiên Tinh cũng từng đoán qua, chắc vì thế nên Liêu Thanh Minh mới để ý đến nữ chính, mời cô ta kí hợp đồng.
Ân Lương Thần thì khỏi phải nói. Sáng tác, biên soạn, ca hát... Ngoại trừ không thể nhảy thì về cơ bản là toàn tài. Tiềm lực của hắn là vô hạn, cho nên mới có nhiều công ty đến mời hắn đến vậy.
Phàn Vân Cảnh gật gật đầu, im lặng vài giây rồi đột nhiên nói: "Thầy Lộ, tôi đổi chi phí nghỉ dưỡng lấy Ân Lương Thần được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.