Edit + beta: Iris Từ Kiêu đi được vài bước thì xấu hổ tránh khỏi tay Trang Dục, còn giả bộ ho khan một tiếng, nói: "Tiểu Trang Tử hầu hạ không tồi, nhưng bước chậm quá, làm chậm trễ trẫm, còn không mau lui ra sau, giữ khoảng cách một trượng!" Rõ ràng chân dài hơn Từ Kiêu lại bị nói là bước chậm — Trang Dục: "..." Từ Kiêu đang mong Trang Dục hiểu ý, cách mình xa chút, cố tình Trang Dục một hai sấn vào anh, thậm chí, thậm chí còn diễn kịch với anh. Trang Dục đại bạch kiểm mắt phượng hẹp dài nheo lại, nói với anh: "Hoàng Thương chớ nói đùa," y vươn tay nắm lấy cổ tay anh lần nữa, "Nô tài nào có thể cách ngài một trượng được?" "Lỡ như long thể của ngài xảy ra bất kỳ sơ sót nào," Trang Dục chậm rãi nói, "Chưa nói tới nô tài đau lòng, nô tài làm sao đảm đương nổi." Từ Kiêu: "..." Anh thua. Trợ lý Tiểu Hà theo đằng sau cũng buồn bực vò đầu. Trang Dục... Trang Dục và Từ Kiêu, mối quan hệ hình như rất thân thiết. Lúc này Lục Kỳ và La Lâm Lâm đã bị phân đến đội khác, đội của Từ Kiêu và Trang Dục do trợ lý đạo diễn Tiểu Hà phụ trách, cũng là lần đầu tiên hắn một mình đi theo hai người bọn họ. Nói thật, Trang Dục thật sự rất kiêu ngạo. Mặc dù không đến mức khiến người khác cảm thấy y cứng đầu tỏ vẻ, nhưng tuyệt đối rất khó tiếp cận. Tuy Trang Dục còn trẻ nhưng không hề bị đánh giá thấp — — y vốn là người đứng ở trên cao trong giới, ngay cả tổ tiết mục cũng có phần y đầu tư, khác với năm khách mời khác. Vì vậy đến bây giờ, trợ lý đạo diễn Tiểu Hà ngoại trừ lúc chạm phải thì được Trang Dục gật đầu chào, còn lại không có bất kỳ tiếp xúc nào. Nhưng hắn theo nghề đến bây giờ, coi như cũng có chút năng lực nhìn người. Có vài minh tinh cũng kiêu ngạo, nhưng thật ra chỉ là lưu lượng giấy, chọc một phát liền tường đổ người đẩy. Nhưng Trang Dục thì không, y không phải chỉ kiêu ngạo ở mặt ngoài mà là tận sâu trong xương cốt, trời sinh đã nhìn xuống mọi người. Mà Trang Dục ở trước mặt Từ Kiêu, tuy vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, nhưng hắn sẽ nói đùa với Từ Kiêu, sẽ lấy thân phận thái giám để chơi xấu — — Trợ lý đạo diễn Tiểu Hà bỗng nhớ tới mấy cái vận mệnh chú định mà Lục Kỳ và La Lâm Lâm từng nói, thấy cũng có lý. "Trang Dục ở bên Từ Kiêu là một Trang Dục hoàn toàn khác." Cho dù hai bà kia ngày nào cũng suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn, nhưng những lời này hẳn là thật, trợ lý đạo diễn Tiểu Hà nghĩ. Nhưng Từ Kiêu đang được Trang Dục đỡ đi lại không nghĩ vậy, buồn bã cắm đầu đi hết mười phút. Thật ra nói là đỡ đi, nhưng bàn tay mát mẻ của Trang Dục chỉ nắm cổ tay anh, thậm chí Từ Kiêu còn cảm thấy... Cảm thấy như bọn họ đang dắt tay nhau. Còn là dắt tay một cách quang minh chính đại, đằng sau có VJ quay lại. Trang Dục không biết trong đầu anh suy nghĩ phức tạp như vậy, chỉ bình tĩnh đứng bên cạnh anh, thế là một mình Từ Kiêu càng nghĩ càng thấy quẫn bách. Hơn nữa nghĩ đến đằng sau có camera quay lại, Từ Kiêu càng cảm thấy cả người không ổn — — mặc dù chính anh cũng không biết mình đang quẫn bách vụ gì, nhưng lại cảm giác rất ngượng ngùng. Vì vậy não Từ Kiêu tắt điện, không biết nói gì, chỉ có một mình Trang Dục hưởng thụ thời gian nhàn nhã này. Hai người cắm đầu đi được mười phút, VJ mới nhịn không được nhắc nhở, nói: "Có phải đi sai đường rồi không?" Từ Kiêu "ách" một tiếng, hai mắt mờ mịt. Này cũng không thể trách anh, bản đồ vẽ trừu tượng như vậy, còn thả bọn họ xuống ngay chỗ không một bóng người, bọn họ chỉ đi dọc theo con đường chứ cũng chẳng biết mình đang đi tới đâu. Ngay lúc này, bên đối diện bỗng có người đi tới. Từ Kiêu mắt sáng ngời, hưng phấn vọt qua, Trang Dục đi theo sau anh. Người đến là một cô gái, tuổi còn nhỏ, để đầu bobo, mang kính đen, mặt hơi mập mạp. Cô gái vừa thấy hai người bọn họ, lập tức che miệng trợn tròn mắt kinh hô: "Anh anh, anh các anh không phải là..." Từ Kiêu gật đầu, định nói không sai, chúng ta là let's go. Kết quả lại nghe nữ sinh nói: "Các anh, các anh không phải là Thái Dương Điểu đây sao!" Từ Kiêu: "........." Từ Kiêu nghe được ba chữ Thái Dương Điểu, phản xạ có điều kiện tránh khỏi tay Trang Dục. Nhưng Trang Dục lại nắm tay anh rất chặt, không cho anh động đậy chút nào. Lúc này Từ Kiêu mới phản ứng lại, quả thật, đằng sau còn có camera, nếu vừa nghe tên cp đã phản ứng lớn như vậy, chắc chắn là trong lòng có quỷ. Lý trí thì nghĩ vậy, nhưng rõ ràng lòng bàn tay Trang Dục lạnh đến vậy, mà Từ Kiêu vẫn cảm thấy nhiệt độ không ngừng truyền đến bàn tay đang nắm kia. Từ Kiêu lúng túng không nói chuyện, Trang Dục lấy bản đồ ra, tiến lên hỏi: "Hiện giờ tụi anh đang sắm vai nhân vật tập đặc biệt trong chương trình let's go, em có biết trung học Hà Ngạn ở đâu không?" Anh không biết có phải hay không, nhưng sau khi y hỏi xong, nữ sinh cũng quên béng mất chuyện ban nãy, nhìn bản đồ và suy nghĩ nghiêm túc. Nữ sinh mang mắt kính cau mày nhìn chốc lát, bỗng vỗ vỗ mặt, cô vui mừng nói: "Em biết rồi, các anh đang định đến đồi Thất Tinh!" Từ Kiêu hoàn hồn, vội nói thêm: "Tụi anh của không biết đó là đâu, chỉ biết là một nơi có tính tượng trưng." Cô gái đỡ mắt kính: "Vậy nhất định là đồi Thất Tinh! Chỗ chúng em không còn nơi nào đặc biệt nổi tiếng đâu." Trang Dục gật đầu: "Nhưng tụi anh phải đến đó trong vòng nửa tiếng." "Nửa tiếng sao," cô gái mê mang nhìn lại bản đồ, "Nói ra thì đường mà các anh đi hơi xa, nếu chỉ trong nửa tiếng thì không thể nào tới được đâu." Từ Kiêu: "..." Quả nhiên là tổ tiết mục đáng ghét. Sau đó cô nghĩ tới điều gì đó, liền chỉ vào khu nhà trước nhà mình, nhiệt tình nói: "Nếu vậy, các anh có thể từ cửa sau nhà em để lên núi, dọc theo con đường đó để xuống núi. Nhất định có thể đến kịp trong vòng nửa giờ, chưa đầy hai mươi phút là đến!" Từ Kiêu liên tục trả lời được được, tặng cho cô bạn nhỏ một cái ôm làm cô đỏ mặt, anh ngại ngùng đi vào nhà, được chủ nhà đón tiếp, nhanh chóng ký tên rồi nói cảm ơn, sau đó cùng hai VJ và trợ lý đạo diễn Tiểu Hà, Trang Dục đi ra sau núi. Đường núi gập ghềnh, là leo núi thật đó, không có cầu thang để đi đâu, chỉ có con đường mòn do có người thường đi tới đi lui tạo ra hoặc được xây dựng từ đống đất đá. Từ Kiêu đi ở phía trước, mấy VJ rất có kinh nghiệm, không đến mức đi được chút là trượt chân này nọ. Một mình Từ Kiêu đi xuống núi, đi vài bước thì phát hiện Trang Dục vẫn còn đứng tại chỗ, động tác có hơi vụng về. Sườn núi này quả thật không dễ đi xuống, sườn rất dốc, dễ bị trượt chân, bên cạnh có mấy bụi cây có gai, không có gì để bám trụ cả, Từ Kiêu nhìn qua thì thấy Trang Dục đầu tiên là bước một chân ra, giẫm lên, sau đó thấy nó trơn nên định đổi sang bên khác. Từ Kiêu nhìn bộ dạng vụng về của y, không nhịn được bật cười. Vừa nhìn liền biết Trang Dục là thiếu gia lớn lên trong cẩm y ngọc thực, không quen đi đường núi, không tìm thấy chỗ mượn lực cũng là chuyện bình thường. Từ Kiêu quay trở lại, bám vào sườn núi, vươn tay ra với Trang Dục: "Nắm tay tôi." Thấy Trang Dục đứng im, Từ Kiêu tưởng y cảm thấy mất mặt, nhớ tới vừa rồi y còn nắm chặt cổ tay anh không buông, bây giờ bị anh nắm lại, chắc là người này còn ngượng ngùng. Từ Kiêu buồn cười nói: "Được rồi, nếu thật sự không được thì kêu đạo diễn Lưu cắt khúc này." Trang Dục lại không nghĩ đến mấy thứ này. Đối với y, việc chạm vào lòng bàn tay với nắm cổ tay là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cả về xúc cảm và ý nghĩa. Trang Dục suy nghĩ thật lâu, nhưng kỳ thật chỉ mới vài giây trôi qua. Y vươn tay, Từ Kiêu nắm tay y, y cũng nắm lại tay Từ Kiêu. Từ Kiêu cẩn thận đỡ Trang Dục, sợ Trang Dục nằm liệt giữa đường, bản thân Trang Dục lại không để ý chút nào, cứ nhìn chằm chằm bàn tay hai người nắm lấy nhau. Khác với y, lòng bàn tay Từ Kiêu mềm và khô ráo, còn hơi ấm ấm, khiến cho bàn tay lạnh lẽo của y nháy mắt ấm lên. Giống như con người của anh vậy, Trang Dục nghĩ thầm, khiến cho người khác cảm thấy an tâm ấm áp. Còn bên kia, trợ lý đạo diễn Tiểu Hà bò lên từ dưới đất, nhìn hai người nắm chặt tay nhau, lại nhìn trên quần chỗ mông dính đầy bùn của mình. Tiểu Hà: ".............." Không biết vì cái gì, ưu thương nó cứ quay chung quanh tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]