Edit + beta: Iris
"Cái —— gì ——???"
Hà Tử Chiêu há hốc miệng lớn đến mức có thể nuốt một quả trứng, tay run rẩy chỉ vào bãi cát trắng mịn mênh mông trước mặt, không thể tin được nói: "Đây là cơm của chúng ta?"
Trần Ngũ nói không nên lời: "Thật, thật vậy sao?"
Từ Kiêu lui ra sau một bước, trên mặt cũng đầy vẻ khiếp sợ: "Chỉ... Chỉ có vậy?"
Ngay cả hai người cao lãnh như Trang Dục và Sở Nhiên cũng lộ ra vẻ bối rối.
"Mấy người đang đùa hả?!"
Hạ Minh Viễn trợn tròn mắt, nói một cách chém đinh chặt sắt: "Tôi không làm!"
"Chuyện này không phải do cậu quyết định." Đạo diễn Lưu hừ hừ, cười xán lạn.
Tua lại mọi chuyện về năm phút trước.
Sau khi thống nhất là ăn cơm, đạo diễn Lưu dẫn mọi người đến bờ biển, trước mắt bờ biển dân cư thưa thớt, bờ biển rộng lớn vô ngần, bình thường hẳn là một nơi đông đúc nhất. Chỉ là bây giờ đang là mùa đông, mặt trời lên cao còn không ấm nổi, ai lại nghĩ quẩn đến bờ biển hóng gió chứ?
Vì vậy trên bờ biển, ngoại trừ nhân viên công tác của Let's Go thì số người còn lại có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sáu người bọn họ lẻ loi đứng ở bờ biển đối diện với camera, quần áo bị gió biển thổi đến lạnh ngắt.
Đạo diễn Lưu vịn mũ lại, cười ha ha đón gió rét: "Chào mừng đến với — — bờ biển Bạch Ngân!"
Sáu người: "…………"
"Đây là điểm dừng chân đầu tiên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-phao-hoi-toi-lai-noi-tieng-lan-nua/3208944/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.