Chương trước
Chương sau
Ông nội Mẫn tên là Mẫn Vĩnh Diên, khi xưa ông lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, một tay ông gầy dựng lên Mẫn thị, trải qua ba thế hệ làm việc chăm chỉ, Mẫn thị giờ đây có thể được coi là một đế chế kinh doanh có tầm ảnh hưởng quan trọng.

Có lẽ là khi còn trẻ ông đã làm việc quá sức, nên khi có tuổi sức khỏe của Mẫn Vĩnh Diên đã yếu đi, nên khi con trai có thể tự mình đảm đương mọi việc thì ông quyết định nghỉ hưu và chuyển đến một biệt thự ở nông thôn để an hưởng tuổi già.

Khúc Thiên Dao vẫn luôn cho rằng, một nhân vật lợi hại như vậy chắc hẳn rất có khí chất, rất nghiêm túc, lúc ngồi trên xe hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, Mẫn Hạo Phong rất nghiêm túc trả lời, cũng khuyên cậu đừng lo lắng nhiều như vậy, kết quả Khúc Thiên Dao làm như không nghe thấy, cậu ngồi trong xe thẳng lưng như khúc gỗ.

Mẫn Vĩnh Diên sống ở tỉnh G, cách thị trấn Thanh Hà khá xa, Mẫn Hạo Phong lái xe hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự ba tầng kiểu Trung Quốc.

Khúc Thiên Dao dán mặt lên kính quan sát, những căn nhà xung quanh đều tách biệt, cách nhau cũng không xa lắm, cách chợ hay gì đó cũng không quá xa, là một nơi thuận tiện và thích hợp cho việc nghỉ dưỡng. Có một cái ao cạnh nơi họ đậu xe, bên cạnh đó có người đang câu cá.

Khúc Thiên Dao theo Mẫn Hạo Phong xuống xe, trong lúc cậu còn đang chỉnh lại váy, thì Mẫn Hạo Phong đã đi về phía ao, cậu lập tức phản ứng lại đi theo hắn, vừa đi đến bên cạnh thì nghe thấy Mẫn Hạo Phong gọi “Ông nội” ở đằng xa.

Người ngồi bên cạnh ao nghe thấy thanh âm lập tức quay đầu lại, trên môi nở nụ cười hòa nhã, vẫy tay về phía Mẫn Hạo Phong.

“Đi thôi.” Mẫn Hạo Phong nắm lấy tay Khúc Thiên Dao tới gần lại gọi một tiếng: “Ông nội.”

Khúc Thiên Dao cũng mỉm cười ôn hòa, gọi: “Ông nội.”

Mẫn Vĩnh Diên nhìn Khúc Thiên Dao, lại nhìn Mẫn Hạo Phong, cuối cùng ánh mắt rơi vào cánh tay đang nắm lấy nhau của hai người, cười nói: “Hạo Phong nói muốn dắt cháu dâu tới gặp ông, ông còn tưởng là gặp được người nào rồi, hóa ra là Tiểu Dao, rất khụ khụ…” Ông còn chưa kịp nói xong thì đã ho, thấy vậy Khúc Thiên Dao nhanh chóng tiến tới vỗ nhẹ vào lưng ông, đỡ hơn rồi mới nghe ông nói tiếp, “Rất tốt”.

“Hay là vào nhà trước đi ạ.” Khúc Thiên Dao nói: “Bên ngoài lạnh lắm.”

Mẫn Vĩnh Diên không nói gì, đứng dậy vừa đi vào nhà vừa nói chuyện với Khúc Thiên Dao, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Mẫn Hạo Phong, hắn không còn cách nào, chỉ lắc đầu theo sau.

“Hiếm lắm mới tới chơi, vậy thì ở thêm mấy ngày đi.”

“Đương nhiên là được ạ.” Khúc Thiên Dao cười nói, “Chỉ sợ Hạo Phong bận rộn.”

Mẫn Hạo Phong lắc đầu: “Bên phía công ty con đã dặn dò rồi, nếu có chuyện gì thì họ…”

“Có việc thì còn có cha con ở đó.” Mẫn Vĩnh Diên ngắt lời Mẫn Hạo Phong, giọng điệu có chút không vui, “Tiểu Dao hiếm khi tới đây, hai đứa ở lại chơi với lão già này mấy bữa đi.”

Mẫn Hạo Phong có chút bất đắc dĩ, thở dài: “Ông ơi, con biết rồi ạ.”

Nhìn thấy Mẫn Hạo Phong bị ông dạy bảo như chim cút, Khúc Thiên Dao mím môi cười, thanh âm càng ngọt ngào hơn: “Ông ơi, ông mắng anh ấy nhiều hơn tý nữa nhé, ngày nào anh ấy cũng bận, không có thời gian chơi với con!”

“Thật sao?” Sau khi nghe Khúc Thiên Dao nói, Mẫn Vĩnh Diên xoa tóc cậu, “Vậy mấy ngày tới để nó chơi với con, nhưng con cũng không thể trách nó được. Dù sao thì bên dưới cũng có nhiều người phải ăn cơm mà, vợ chồng với nhau cần phải thấu hiểu và giúp đỡ lẫn nhau”.

“Con biết rồi ông ơi.” Khúc Thiên Dao mím môi cười, cậu nhìn sang Mẫn Hạo Phong chớp chớp mắt, trông rất ngoan ngoãn, cũng có chút điềm đạm đáng yêu.

“Hiếm có dịp, chi bằng hôm nay để Hạo Phong nấu gì đó cho con ăn đi.”

Khúc Thiên Dao biết Mẫn Hạo Phong biết nấu nướng, hơn nữa tay nghề của hắn cũng rất được, cậu không chút do dự đồng ý, vẻ mặt rất kinh ngạc: “Thật sao ạ? Con chưa được ăn món do Hạo Phong làm, mong đợi quá đi.”



“Hạo Phong.”

“Con biết rồi ạ.” Mẫn Hạo Phong thở dài, “Trong nhà có đồ ăn không?”

“Biết con tới, nên ông đã bảo người mua sẵn bỏ trong tủ lạnh rồi.”

“Để con vào xem thử.”

Mẫn Hạo Phong vừa nói vừa cởi áo khoác, xắn tay áo đi về phía phòng bếp, chẳng mấy chốc bên trong đã truyền ra tiếng nấu ăn.

“Ông nghe Hạo Phong nói hai đứa sắp đính hôn rồi hả?”

Mẫn Vĩnh Diên mỉm cười nhìn phòng bếp, bỗng lên tiếng, giọng nói cũng không mấy ôn hòa, Khúc Thiên Dao hơi sửng sốt nói: “Dạ”

“Rất tốt.” Mẫn Vĩnh Diên nhàn nhạt nói, “Thằng nhóc Hạo Phong này từ nhỏ đã không có hứng thú với con gái, ông vẫn luôn lo nó sẽ sống một mình như vậy cả đời. Con là một trong số ít những cô gái gần gũi với nó nhất, đó là lý do vì sao ông muốn tác hợp cho hai đứa.”

Khúc Thiên Dao có chút kinh ngạc khi Mẫn Vĩnh Diên đột nhiên nói ra lời này, dù sao thì nửa đầu ông từng nói khi nữ chính đến, nhưng nửa sau giọng điệu… nghe có vẻ khá gượng ép?

“Nếu Hạo Phong đã chấp nhận con thì con cứ biểu hiện cho tốt đi.” Giọng Mẫn Vĩnh Diên trở nên lạnh lùng hơn, “Ông có thể giả vờ như không biết những điều ngu ngốc mà con đã làm trước đây, nhưng nếu sau này cứ tiếp tục như vậy thì ông sẽ không đồng ý cho hai đứa kết hôn. Chỉ cần ông không gật đầu, Hạo Phong cũng sẽ không thể cưới con.

Mẫn Vĩnh Diên lời nói rất thẳng thắn, trong ngoài đều là bất mãn với Khúc Thiên Dao, Khúc Thiên Dao đối với điều này rất là kinh ngạc, hóa ra thái độ của ông chỉ bày ra trước mặt Mẫn Hạo Phong bày… rốt cuộc thì ông lo lắng cho hôn nhân đại sự của cháu trai mình đến mức nào?

Khúc Thiên Dao thở dài nói: “Thật ra, ông nội không cần lo lắng về vấn đề này đâu.” Cậu do dự một chút, nhưng quyết định nói ra sự thật, “Kỳ thực, Hạo Phong và cháu không có ý định kết hôn, Hạo Phong lừa ông thôi.”

Mẫn Vĩnh Diên cau mày, “Ý con là sao?”

“Hạo Phong biết sức khỏe của ông không tốt, mong muốn lớn nhất của ông là anh ấy là có thể tìm được một người vợ nên anh ấy mới tìm đến con.” Khúc Thiên Dao nói, “Để con giả làm vợ sắp cưới của anh ấy, giữa con và Hạo Phong không có gì cả nên ông đừng lo.”

Mẫn Vĩnh Diên nghe vậy thì cau mày càng chặt hơn: “Ý con là con không có ý định ở bên Hạo Phong?”

“Dạ.” Khúc Thiên Dao bất đắc dĩ cười nói, “Quan hệ của con và Hạo Phong thế nào ông cũng biết rõ mà, hai đứa con không có cơ hội đâu, nhưng sau này Hạo Phong sẽ gặp được tình yêu đích thực của mình, hai người họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, ông yên tâm đi.”

“Thật sao?” Mẫn Vĩnh Diên bỗng bật cười, nhưng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Khúc Thiên Dao, nhìn đến cậu hơi bối rối, “Vậy thì con hãy diễn cùng Hạo Phong cho thật tốt, đừng để nó biết con có đã nói với ông rồi.”

Yêu cầu này càng kỳ lạ hơn, nhưng Khúc Thiên Dao vẫn đồng ý, dù sao cậu đã hứa với Mẫn Hạo Phong, nên làm thế nào thì cậu làm thế ấy.

Mẫn Hạo Phong nấu vài món ăn gia đình, bữa trưa coi như đã xong, Mẫn Vĩnh Diên suốt bữa ăn vẫn không ngừng nói chuyện với hai người, Mẫn Hạo Phong có thể đến thăm mình ông quả thật sự rất vui vẻ, may mà chủ đề của cuộc trò chuyện không có liên quan đến quá khứ, nên Khúc Thiên Dao cũng tiếp đối được đôi câu.

“Vậy hả, không ngờ con lại dấn thân vào diễn xuất.” Mẫn Vĩnh Diên cười nói: “Con cảm thấy thế nào?”

Khúc Thiên Dao hơi khựng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất vui ạ, mọi người trong đoàn phim đều rất tốt, bộ phim đó cũng khá hay, chừng nào nó chiếu ông có thể xem thử ạ.”



“Thật vậy sao? Hạo Phong?”

“Dạ.” Mẫn Hạo Phong gắp đồ ăn cho Mẫn Vĩnh Diên, “Kịch bản con nhắm trúng làm sao mà tệ được chứ? A Dao diễn xuất rất tốt, ông nội có thể xem thử ạ.”

Câu nói này rất hữu dụng với Khúc Thiên Dao, đôi mắt cong cong của cậu hơi nheo lại như một con mèo no nê, Mẫn Hạo Phong thấy vậy, khóe miệng bất giác nhếch lên một đường cong: “A Dao còn muốn tiếp tục diễn sao?”

“Tiếp tục diễn?” Khúc Thiên Dao có chút không hiểu, “Diễn cái gì? Tĩnh Vân?”

“Vai diễn Tĩnh Vân đã được quyết định từ lâu rồi.” Mẫn Hạo Phong nói: “Ý anh là bộ phim tiếp theo, nếu em muốn, anh có thể…”

“Không cần đâu.” Khúc Thiên Dao cười nói, “Đến lúc đó hãy nói tiếp.”

Bữa cơm mọi người ăn rất vui vẻ, Khúc Thiên Dao xung phong rửa chén, cậu đang định ngồi xuống chơi điện thoại thì bất ngờ bị Mẫn Vĩnh Diên bắt đi, nói không cho cậu chơi, rủ cậu đi câu cá với ông.

Khúc Thiên Dao sảng khoái đáp lại, cầm cần câu theo ông ra ngoài, khi còn nhỏ cậu đã cùng ông nội câu cá ở quê, trông cũng ra dáng lắm – mặc dù không bắt được cá. Nhưng chuyện này cậu cũng không vội, dù sao trong chuyện câu cá mà vội vàng cũng không có ý nghĩa gì, nói tới nói lui cũng là chỉ sự kiên nhẫn.

Không biết có phải là do ngày thường không có nhiều người nói chuyện với ông hay không, nên Mẫn Vĩnh Diên đã nói chuyện với Khúc Thiên Dao rất nhiều, ông nói với Khúc Thiên Dao mọi thứ từ mồi câu, cần câu cho đến kỹ thuật câu, Khúc Thiên Dao cũng rất chăm chú lắng nghe.

Theo một ý nghĩa nào đó, đây là bệnh nghề nghiệp của cậu, đôi khi khi đóng một số vai liên quan đến lĩnh vực cậu không hiểu, cậu cần phải hỏi một số chuyên gia hoặc những người có thâm niên, dần dà, khi có người nói chuyện với cậu về điều gì đó mà cậu không hiểu, cậu đều chăm chú lắng nghe, sau đó ghi lại, biết đâu vào một lúc nào đó nó sẽ giúp ích cho cậu.

Mẫn Hạo Phong vốn định tiếp tục nấu bữa tối, nhưng Khúc Thiên Dao nhìn con cá to bằng lòng bàn tay mà cậu khó lắm mới bắt được, bày tỏ muốn tự mình làm, nhưng Mẫn Vĩnh Diên lại không đồng ý. Tuy miệng nói cậu là khách, việc này để Mẫn Hạo Phong làm sẽ tốt hơn, nhưng bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhận ra ngay rằng ông đơn giản là không tin tưởng vào tay nghề của Khúc Thiên Dao.

Tuy nhiên, Mẫn Hạo Phong vẫn rất sẵn lòng nhường lại phòng bếp, Khúc Thiên Dao ở phòng bếp lờ mờ nghe thấy tiếng Mẫn Vĩnh Diên đang dạy dỗ cháu trai của mình, trong lòng rất vui vẻ.

Con cá mà Khúc Thiên Dao tự mình câu được làm món gì cũng không đủ, nhiều nhất cũng chỉ làm món phụ mà thôi, con mà Mẫn Vĩnh Diên câu được dùng để nấu canh, ngoài ra cậu còn làm một số món khác, bốn món một canh, ba người ăn cũng coi như phong phú.

Lúc đầu, Mẫn Vĩnh Diên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, sau khi nếm thử vài miếng, ông hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Khúc Thiên Dao, đồng thời bày tỏ sự ngạc nhiên đối với việc Mẫn Hạo Phong ăn cá.

Khúc Thiên Dao mặc dù cũng khá ngạc nhiên, suy cho cùng lần trước là bị Mẫn Hạo Phong hố cho một vố, nhưng lần này lại không phải.

Có điều Mẫn Hạo Phong không muốn giải thích nên cậu cũng không hỏi.

Mẫn Vĩnh Diên đi ngủ sớm, ăn xong để hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi mới lên lầu, Khúc Thiên Dao cũng coi như là nửa cú đêm, đêm qua lại ngủ đủ giấc, giờ này bắt cậu đi ngủ là điều không thể, sau khi tắm xong cậu ngồi trên ghế sofa trong phòng nghịch điện thoại.

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa, cậu không cần nghĩ giờ này ai lại tới tìm mình, trực tiếp chạy tới mở cửa, quả nhiên vừa thò đầu ra đã nhìn thấy Mẫn Hạo Phong.

“Sao vậy?”

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Mẫn Hạo Phong cụp mắt nhìn Khúc Thiên Dao, trông cậu dường như không định mở cửa, “Không cho tôi vào sao?”

Khúc Thiên Dao cười nói: “Đã nửa đêm nửa hôm rồi, anh chạy tới phòng con gái người ta không ổn lắm nhỉ?”

Mẫn Hạo Phong nhướng mày nói: “Nửa đêm nửa hôm tôi đến phòng vợ sắp cưới là chuyện bình thường mà nhỉ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.