Nghe Mẫn Hạo Phong nói như vậy, Khúc Thiên Dao cũng có chút hứng thú, thật ra cậu cũng biết đến vai diễn này, khi đó sau khi cậu ghi nhớ còn đặt biệt tìm hiểu về nhân vật này. Tịch Vũ Yên, nữ phụ trong nguyên tác và là bạn thân nhất trong ngành của nữ chính, là một người thuộc phái thực lực, theo lý mà nói thì kỹ năng diễn xuất của cô ấy chắc chắn phải tốt chứ?
Kể ra thì dựa theo cốt truyện, Mẫn Hạo Phong lúc này lẽ ra đã gặp mặt nữ chính rồi mới phải…
Khúc Thiên Dao vừa đi tới vừa hỏi: “Anh có biết một người tên Hứa Khả Mật không?”
Mẫn Hạo Phong không suy nghĩ nhiều, chỉ “Ừm” một tiếng: “Làm sao? Cậu cũng biết cô ấy à?”
“Tôi chỉ nghe qua thôi, con người cô ấy rất tốt đúng không?”
Mẫn Hạo Phong nghe vậy thì dừng bước, hỏi: “Cậu có hứng thú với cô ấy?”
“Tôi có hứng thú gì chứ?” Khúc Thiên Dao nói xong chợt suy nghĩ, nhận ra hình như mình hỏi một đằng, trả lời một nẻo rồi, liền bổ sung nói: “Tôi sẽ không cướp phụ nữ của anh đâu, anh yên tâm đi.”
“Bởi vì cậu biết bản thân mình giành không lại tôi?”
Khúc Thiên Dao nghe vậy, quay đầu trừng mắt nhìn Mẫn Hạo Phong: “Anh cảm thấy có thể sao?!”
“Vì sao không thể?” Mẫn Hạo Phong nói: “Với gia thế và tướng mạo của tôi, thua trong tay tôi không phải là chuyện bình thường sao?”
Khúc Thiên Dao khịt mũi khinh thường, không tiếp lời.
Mẫn Hạo Phong cười nói: “Suýt chút nữa tôi đã quên, cậu thích nam.” Hắn nói xong, Khúc Thiên Dao khẽ cau mày, vừa định cãi nhau với hắn thì vì câu nói tiếp theo mà suýt nữa ngã ngửa, “Cho nên cậu muốn giành tôi với cô ấy, hiện tại đang thám thính thông tin của tình địch.”
Khúc Thiên Dao cạn lời: “Nếu bây giờ tôi có một bình axit sunfuric, tôi sẽ hắt vào mặt anh.”
“Vô dụng thôi.” Mẫn Hạo Phong nói: “Ông trời không công bằng đâu, cho dù không có khuôn mặt này, tôi vẫn rất ưu tú.”
Khúc Thiên Dao: “…”
Nhìn thấy Khúc Thiên Dao đột nhiên dừng lại, bắt đầu xem xét quần áo của mình, Mẫn Hạo Phong lùi lại nửa bước: “Đừng nói là cậu mang theo thật đấy nhé?”
“Tôi mà mang là tôi đổ vào miệng anh!” Khúc Thiên Dao từ trong lớp quần áo móc ra một viên kẹo nhét vào trong tay Mẫn Hạo Phong, “Xin anh ngậm miệng lại đi.”
Mẫn Hạo Phong nhìn viên ngậm trị đau họng trong tay, hắn mở ra rồi cho vào miệng, ngược lại không còn nói nữa, Khúc Thiên Dao lúc này mới thong thả đi tới hiện trường quay phim bên cạnh.
Nhân vật nữ chính của bộ phim này là một người có võ công rất cao, cùng với nam chính có bộ óc thông minh nhưng lại trói gà không chặt, là một đôi văn võ phối hợp tốt nhất, chính vì vậy có rất nhiều cảnh quay với dây cáp treo, mà lúc này vai diễn của nữ chính Tịch Vũ Yên đang ngồi xổm trên mặt đất khóc vì sợ hãi.
Khúc Thiên Dao: “…?”
Mặc dù có người đề nghị dùng thế thân, nhưng cần phải quay cảnh nữ chính lần đầu lộ mặt, không thể thay thế được, cũng không thể trực tiếp dùng Photoshop ghép mặt vào.
Không phải chuyện của mình nên Khúc Thiên Dao ngồi ở bên cạnh quan sát, nhìn dáng vẻ cậu như đang xem kịch, Mẫn Hạo Phong hỏi: “Cậu không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?” Khúc Thiên Dao cao giọng nói: “Quay xong bộ phim này hình như tôi không còn quay bộ nào nữa, không sợ làm chậm trễ.”
“Tối nay cậu không về à?”
“Có xe mà.”
Mọi nhóm người nói một lúc lâu, vị đạo diễn tốt bụng cũng mất bình tĩnh, Tịch Vũ Yên mới nức nở và sụt sịt đi dặm lại lớp trang điểm, sau đó cô bị NG mấy lần, quay đi quay lại lãng phí rất nhiều thời gian, đến lúc này Khúc Thiên Dao mới biết Mẫn Hạo Phong nói chẳng diễn được gì thôi vẫn còn chưa đủ.
Cậu thậm chí có thể tưởng tượng bộ phim này sẽ bị fan nguyên tác chỉ trích nặng nề như thế nào.
Nếu so sánh thì Lương Gia Hứa diễn rất tốt, hai người diễn với nhau là một lời giải thích hoàn hảo cho câu gọi là “không có so sánh thì không có đau thương”, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lương Gia Hứa, Khúc Thiên Dao thậm chí còn nhớ tới những ngày tháng mình luyện lời thoại trước cây cột cũng rất thảm.
Nhìn dáng vẻ của Tịch Vũ Yên, Khúc Thiên Dao không khỏi nghĩ tới, rõ ràng trong nguyên tác người này được thiết lập là có kỹ năng diễn xuất rất tốt, chẳng lẽ là bởi vì cậu xuyên vào làm rối loạn thiết lập sao? Nhưng những người khác không có thay đổi thiết lập, ví dụ như Khúc Thiên Tứ, như Khúc Thiên Ca, như Mẫn… không, Mẫn Hạo Phong dường như cũng đã thay đổi một chút.
Thái độ của hắn đã hơi thay đổi khi biết cậu là nam, nhưng mọi thứ khác vẫn như cũ.
“Đang nghĩ gì đó?”
Mẫn Hạo Phong cúi nửa người nói chuyện với Khúc Thiên Dao, nhưng Khúc Thiên Dao chỉ mở miệng chỉ vào cổ họng của mình, sau đó làm động tác im lặng.
Khúc Thiên Dao chỉ mới học chơi giả giọng khi còn học trung học, ngay cả bản thân cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ dùng đến nó, mặc dù nam giả nữ sẽ ít gây tổn thương cho dây thanh quản hơn nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể. Nếu có thể, cậu thực sự không muốn lúc nào cũng nói bằng giọng nữ.
Mẫn Hạo Phong quan sát một lúc rồi rời đi, trong lúc ăn tối, Khúc Thiên Dao kiểm tra tiến độ, đúng như Trần Đan Mạn đã nói, quả thực sẽ trì hoãn đến rất khuya.
Ăn cơm nghỉ ngơi xong, Khúc Thiên Dao đi vào phòng hóa trang, cảnh buổi tối của cậu cần thay quần áo và điều chỉnh một số chỗ. Trong lúc trang điểm, cậu cúi đầu nghịch điện thoại, có người đi vào cậu cũng không hay biết, đợi tới khi chuyên gia trang điểm nói xong rồi cậu mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng trong gương cậu mới nhận ra có thêm một người khác trong phòng – Lương Gia Hứa.
Lương Gia Hứa cũng tình cờ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy đôi mắt của Khúc Thiên Dao trong gương, hắn mỉm cười nhẹ và gật đầu.
Khúc Thiên Dao cũng gật đầu lại, trên mạng nói vị Thị đế(*) này tính tình lạnh nhạt, xem ra là họ đã nói đúng.
(*) Giải thường niên TVB cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất (tiếng Anh: TVB Anniversary Award for Best Actor) là một trong những hạng mục của Giải thưởng thường niên TVB được tổ chức hàng năm bởi TVB. Giải thưởng nhằm tôn vinh nam diễn viên diễn xuất xuất sắc trong các bộ phim truyền hình TVB trong năm. Nam diễn viên giành được giải này được xem là Thị Đế
Hắn không chỉ có tính tình lạnh nhạt, cảm giác hắn mang đến cho người khác cũng rất nhạt, một đôi mắt hai mí luôn cụp xuống, khóe miệng trễ xuống tự nhiên lại thêm chút xa cách, khi không cười luôn khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo – mặc dù hắn cũng thực sự không thích cười.
Ngắm nhìn một lúc, Khúc Thiên Dao đứng dậy, đang định đi về trường quay, vừa bước ra khỏi cửa, Lương Gia Hứa đột nhiên gọi cậu lại: “Khúc tiểu thư, cô có thể giúp tôi đối diễn cảnh này được không?”
Yêu cầu của Lương Gia Hứa rất bình thường, nhưng cũng rất kỳ lạ.
Để tránh bị lộ và lạm dụng dây thanh quản, cậu hiếm khi nói chuyện với các thành viên khác trong đoàn phim ngoại trừ những lúc trao đổi cần thiết, dù bị nghi ngờ là mắc bệnh ngôi sao nhưng cậu cũng hết cách. Theo như cậu được biết thì nguyên chủ không có qua lại gì với Lương Gia Hứa, huống chi anh trai này là người ít nói, hai người giao tiếp với nhau cũng chỉ ở mức tối thiểu mà thôi.
Sau khi đáp lại bằng tâm trí cảnh giác, Khúc Thiên Dao nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, Lương Gia Hứa thực sự chỉ là muốn đối diễn với cậu – mặc dù sau đó cậu được yêu cầu giúp đỡ diễn nữ chính, nhưng xét đến lời thoại của nữ chính quá nhiều Khúc Thiên Dao vẫn từ chối một cách khéo léo, và âm thầm ra quyết định trong lòng, chờ khi bộ phim này quay xong nhất định phải suy nghĩ kỹ về tương lai sau này của mình.
Cậu không muốn giọng nói của mình bị phế khi còn trẻ như vậy.
Cảnh quay của Khúc Thiên Dao còn khá sớm, cậu quay xong chuẩn bị rời đi, trong lúc cậu rời đi nhìn thấy Mẫn Hạo Phong vẫn còn hơi ngây ngốc, nhưng ngay lập tức cậu đã hồi thần lại và định bỏ chạy nhưng lại bị Mẫn Hạo Phong xách trở về.
“Tốt xấu gì chúng ta cũng ở trên cùng một chiếc thuyền, tại sao nhìn thấy tôi lại bỏ chạy?”
“Ai cùng thuyền với anh, buông ra, tôi mệt rồi muốn về nghỉ ngơi.”
“Tôi đưa cậu về.”
Khúc Thiên Dao khi nghe được lời của Mẫn Hạo Phong thì ngây người: “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói tôi đưa cậu về.” Mẫn Hạo Phong nói, “Tôi đã nói với Trần Đan Mạn, cô ấy đã quay về trước rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]