Chương trước
Chương sau
Sở Ngọc nhíu mày, khách không mời mà tới trong trí nhớ chủ cũ chính là bạn xấu của Thời Húc Trạch, tên Triệu Thái Lâm, một phú nhị đại hoàn khố (1).
Nếu như nói Mã Bân trước đó chỉ là tên người hầu nhỏ Thời Húc Trạch không thân, tên Triệu Thái Lâm này chính là một trong những người bạn của Thời Húc Trạch, quan hệ hai người rất tốt.
Triệu Thái Lâm trong tiểu thuyết cũng có tên họ, gã và Thời Húc Trạch cùng ánh trăng sáng Đào Tư Dịch coi như là bạn từ nhỏ, gã luôn biết Thời Húc Trạch yêu ánh trăng sáng, hơn nữa còn rất ủng hộ hai người đến với nhau. Giai đoạn đầu trong tiểu thuyết Triệu Thái Lâm chĩa mũi nhọn vào Sở Ngọc bị Thời Húc Trạch tìm tới làm thế thân, tới giai đoạn giữa gã lại chĩa mũi nhọn vào thụ chính, hơn nữa còn nghĩ đủ cách tác hợp Thời Húc Trạch và ánh trăng sáng.
Cố tình bởi vì gã là bạn tốt của Thời Húc Trạch cặn bã, tuy làm không ít chuyện ghê tởm khiến thụ chính tức không ít, nhưng cuối cùng cũng không bị trừng phạt gì như công cặn bã, chỉ là sau khi gương mặt thật của ánh trăng sáng hoàn toàn lộ ra liền thay đổi lập trường, hơi bày tỏ sám hối đã được tẩy trắng.
Sở Ngọc nhớ lại, sự ghê tởm không kìm được mà bộc lộ ra ngoài, lấy tai nghe xuống, lạnh lùng nhìn Triệu Thái Lâm: "Cậu nói chuyện hoang đường gì vậy? Ai muốn kéo Thời Húc Trạch lại?"
Tuy Triệu Thái Lâm ngạc nhiên với sự thay đổi của Sở Ngọc, nhưng thái độ khinh thường không để Sở Ngọc trong mắt đã ăn sâu bén rễ, nghe vậy lập tức giễu cợt: "Đương nhiên là mày, không thì cái tạo hình lúc này của mày cho ai xem? Hẳn tốn không ít tiền đúng không?"
Triệu Thái Lâm "chậc chậc" lắc đầu nhìn Sở Ngọc: "Hôm đó đã bị A Trạch mắng chửi như vậy còn ráng dán lên, thật là tiện (tiện nhân). Vừa nãy A Trạch còn nói với tao, tuy mày hơn trước đây nhưng cậu ấy đã hoàn toàn vứt mày, hắc!"
"Chỉ là điều này cũng bình thường, mày chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, vừa nghèo vừa yếu đuối, kém Tư Dịch cả mấy chục con phố." Triệu Thái Lâm quan sát Sở Ngọc từ trên xuống dưới mấy lần, lạnh lùng trào phúng nói: "Mày đừng có hy vọng gì nữa, A Trạch vĩnh viễn không thích mày, cậu ấy và Tư Dịch mới là trời sinh một cặp. Thứ nghèo túng như mày nên nhìn rõ thân phận của mình, đừng mơ mộng leo lên người như A Trạch."
Sở Ngọc nghe gã bla bla bla một đống, không giận mà còn cười: "Thời Húc Trạch nói gã vứt tôi?"
Triệu Thái Lâm: "Sao? Mày còn chưa tin? Chẳng lẽ thấy mình còn hấp dẫn muốn tiếp tục quấn lấy A Trạch?"
"Không." Sở Ngọc cong môi lành lạnh nói: "Thứ mặt hàng này mới là tuyệt phối với Đào Tư Dịch, tôi chúc cả hai người họ có thể thiên trường địa cửu (2),dù sao họ rất hợp với câu tục ngữ trên mạng. Ngoài ra còn thêm một con chó như cậu, hoàn mỹ!"
"Phiền mấy kẻ có tiền không biết liêm sỉ khinh thường người nghèo sau này tự chơi với nhau đi, đừng tới làm phiền người không liên quan như tôi nữa được chứ? Biết tôi và Thời Húc Trạch không còn quan hệ gì còn chạy tới nói nói có phải tiện quá không?" Sở Ngọc chán ghét nói: "Hơn nữa, là tôi ném Thời Húc Trạch, tôi mặc kệ cậu ta khoác lác với cậu sao, chỉ hy vọng sau này mấy người đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, ok? Mỗi lần nhìn thấy mấy người là tôi lại buồn nôn, ảnh hưởng tới khẩu vị. Còn trở lại gây chuyện nữa tôi không ngại đưa cậu tới bệnh viện làm bạn với Thời Húc Trạch."
Triệu Thái Lâm bị ánh mắt lạnh như băng của Sở Ngọc nhìn tới toàn thân lạnh cóng, cuối cùng cũng nhận ra Sở Ngọc trước mắt không chỉ thay đổi ngoại hình mà là cả người cũng thay đổi.
Dù sao cũng đang ở chỗ đông người không thể tùy tiện ra tay, Sở Ngọc trào phúng lại cũng lười để ý đối phương, lần nữa đeo tai nghe nhìn màn hình điện thoại.
Triệu Thái Lâm hoàn hồn, nhận ra bản thân vậy mà lại bị Sở Ngọc dọa sợ, lập tức tức giận kéo tai nghe Sở Ngọc ra rồi giận dữ mắng: "Mày giả vờ cái gì? Mày mà vứt A Trạch, lúc nào gặp cậu ấy không phải mày luôn quỳ xuống cầu xin cậu ấy nhìn mày sao, hiện tại giả vờ giả vịt làm gì?"
"Còn nói cái gì không muốn bọn tao xuất hiện trước mặt mày, thực ra lúc này đang trộm xem video về A Trạch đúng không! Còn giả vờ thanh cao với tao..."
Triệu Thái Lâm nhìn lướt qua điện thoại của Sở Ngọc, sao đó lập tức cứng ngắc."..."Gã không dám tin nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, phát hiện người đàn ông đáng sợ lạnh lùng nhìn mình, gần như có thể lập tức nhào ra cắn người vẫn còn, lập tức run cầm cập.
"Chú chú chú... chú Thời!"
...
Thời Húc Trạch cảm thấy từ hôm sinh nhật của gã tới giờ, gã luôn không thuận lợi. Đầu tiên là nhận lầm Sở Ngọc thành Đào Tư Dịch trong bữa tiệc, rồi bị Thời Tranh dạy dỗ một trận chỉ vì tên người hầu nào đó gây chuyện. Tiếp đó là xuất hiện chuyện là bởi cái tên Sở Ngọc mà gã luôn không đặt trong mắt đột nhiên thay đổi tính tình chủ động ném gã. Gã hạ thấp tư thế, bỏ mặt mũi nói xin lỗi muốn xoay chuyển lại bị đối phương đánh gần chết!
Khó chịu hơn nữa là sau khi bị đánh, gã lại không thể gây chuyện với Sở Ngọc, chỉ có thể nghẹn một bụng lửa giận tự mình nuốt xuống!
Nhớ tới những lời trợ lý Hà Dược của Thời Tranh nói với gã, Thời Húc Trạch không kìm được muốn trào máu họng.
Dựa theo lời của Hà Dược, đối tượng Mã Bân bỏ thuốc hôm đó thật sự chính là Sở Ngọc, kết quả lại bị Thời Tranh đụng phải, Mã Bân ngã ngựa, Sở Ngọc lại gặp chuyện tốt.
Sau khi Thời Tranh biết tình huống của Sở Ngọc, anh rất không hài lòng chuyện đứa con nuôi Thời Húc Trạch bao nuôi thế thân, không chỉ kêu phó tổng truyền lời dạy dỗ gã một trận, còn cho Sở Ngọc nhiều chỗ tốt, nếu cậu lại bị người bên cạnh Thời Húc Trạch hay thậm chí chính là Thời Húc Trạch tới gây chuyện, cậu cũng có thể tới nhờ Thời Tranh giúp đỡ.
Vì vậy, sau khi gã bị Sở Ngọc đánh một trận tơi bời, Hà Dược không phải là tới cứu gã mà là vội vàng tới làm chỗ dựa cho Sở Ngọc!
Hà Dược còn báo cho Thời Húc Trạch, nếu đã chia tay Sở Ngọc thì đừng đi quấy rầy đối phương nữa, nếu bị Thời Tranh biết thì không chỉ là dạy dỗ bằng lời nói không.
Khi đó Thời Húc Trạch vất vả lắm mới tốt hơn chút, gã còn đang nghĩ ngợi làm sao đòi lại từ trên người Sở Ngọc đây, vừa nghe xong lời Hà Dược thiếu chút nữa tức tới chấn thương nội tạng. 
Nhưng có ngọn núi lớn Thời Tranh đè trên đầu, gã quả thực không dám hành động thiếu suy nghĩ nên chỉ có thể nuốt cơn tức xuống trước.
Sở Ngọc đánh gã một trận nhìn qua tuy dữ dội nhưng thương thế không nặng, Thời Húc Trạch ở hai ngày đã có thể xuất viện. Nhưng Sở Ngọc đặc biệt chào hỏi mặt gã, vết sưng trên mặt rõ ràng sẽ không biến mất trong thời gian ngắn, Thời Húc Trạch chỉ có thể buồn bực ở nhà, công ty cũng không thể đi, tụ hội bạn bè gì đó cũng đẩy.
Chỉ là bạn bình thường thì còn tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại có một Triệu Thái Lâm khó từ chối, Thời Húc Trạch nói chuyện với đối phương hồi lâu liều không nhịn được mà tức giận kêu ca.
Gã đương nhiên không thể không biết xấu hổ nói mình bị Sở Ngọc ném còn bị đánh một trận được, chỉ nói Sở Ngọc hại gã bị Thời Tranh phạt, sau đó gã vứt bỏ đối phương.
Nói một hồi Thời Húc Trạch cũng sảng khoái hơn, nhưng lừa Triệu Thái Lâm xong, mí mắt gã lại giựt giựt liên tục, không hiểu sao lại thấy hoảng sợ.
Không ngờ tới chưa được bao lâu, nỗi hoảng sợ của gã ứng nghiệm...
"A Trạch, tớ xong rồi! Có lẽ tớ đã trực tiếp đắc tội cha cậu rồi..." Triệu Thái Lâm gọi điện cho Thời Húc Trạch, giọng nói hốt hoảng: "Rốt cuộc quan hệ giữa cha cậu và Sở Ngọc là sao vậy? Chú ấy sẽ không thật sự tìm ông tớ nói chuyện vì Sở Ngọc đúng không?"
Sau khi Triệu Thái Lâm phát hiện Sở Ngọc đang gọi video với Thời Tranh, gã lập tức mềm nhũn, bị ánh mắt lạnh lẽo của Thời Tranh lướt qua suýt nữa quỳ xuống.
"Công tử Triệu thật uy phong." Thời Tranh mặt không đổi sắc theo dõi toàn bộ quá trình Triệu Thái Lâm tìm tra nói.
"... Không không không, không phải, cháu không có..." Triệu Thái Lâm run rẩy nói, hoàn toàn mất hết dáng vẻ kiêu ngạo lúc nói chuyện với Sở Ngọc: "Chú, chú Thời, cháu sai rồi..."
"Người cậu phải nói xin lỗi không phải tôi." Thời Tranh lạnh lùng nói: "Còn những chuyện khác, vừa vặn tôi muốn tăng mạnh quản giáo (quản lý giáo dục) Thời Húc Trạch, thuận tiện thảo luận với ông Triệu."
Triệu Thái Lâm: "..."
Triệu Thái Lâm xám xịt mặt mày xin lỗi Sở Ngọc, không dám ở lâu hơn nữa, lúc rời khỏi nhà hàng nhịn không được gọi cho Thời Húc Trạch, trong lời nói vẫn còn hoảng sợ chưa hoàn hồn.
Thời Húc Trạch hỏi rõ tình huống từ gã xong còn khó tin hơn gã nữa.
"Cậu nói Thời Tranh gọi video với Sở Ngọc? Còn muốn dạy dỗ tôi, nói chuyện với ông nội cậu?" Thanh âm Thời Húc Trạch vô thức cao hơn: "Sao có thể?"
"Là thật!" Triệu Thái Lâm hoảng hốt nói: "Lúc đầu tớ cũng không tin nhưng cha cậu trực tiếp mắng tớ, không thể nào là ảnh hay clip."
Thời Húc Trạch: "... Họ gọi video ngay từ đầu? Hay là sau khi cậu đụng phải Sở Ngọc, cậu ta mới phàn nàn với Thời Tranh?"
Triệu Thái Lâm nghe vậy sửng sốt: "Chắc là gọi trước... Lúc đó Sở Ngọc đang mang tai nghe nói chuyện với ai đó, tớ tới gặp cậu ta liền mà, lẽ nào cậu ta có thể lập tức gọi cho cha cậu?"
"Chuyện của Sở Ngọc là sao đây? Có thể nào là trèo lên người cha cậu?" Triệu Thái Lâm lại không nhịn được mà hỏi: "Đúng rồi, Sở Ngọc còn nói là cậu ta ném cậu, rốt cuộc hiện tại là sao đây?"
Thời Húc Trạch: "..."
"Ai biết." Thời Húc Trạch nghiến răng nghiến lợi nói, không muốn nói gì về đề tài mình bị ném nữa, tránh nặng tìm nhẹ: "Có thể là có Thời Tranh làm chỗ dựa nên lớn gan."
Triệu Thái Lâm vẫn nghĩ hoài không ra: "Nhưng vì sao cha cậu lại làm chỗ dựa cho Sở Ngọc? Nhìn qua quan hệ hai người rất quen thuộc..."
"Sao tớ biết!" Nói đến đây Thời Húc Trạch càng ngột ngạt, cảm giác vết thương chưa lành trên người bắt đầu đau lại.
Gã nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng giận, cuối cùng tìm một giải thích hợp lý duy nhất gã có thể nghĩ tới: "Chẳng lẽ ông ta muốn làm tự thiện giúp đỡ người bần cùng, định nhận Sở Ngọc làm con nuôi?"
(1) Ăn chơi trác táng
(2) Ở bên nhau mãi mãi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.