Kim Đan mới có thể khôi phục tự do, đi cũng đi không xong, đánh cũng đánh không lại, Phong Tư Lạc chỉ có thể tự tìm một con đường thứ ba: Làm sao có thể ở chỗ này sống sót thật tốt, mau chóng kết đan!
Nàng nhìn một màu trắng xoá vô biên vô hạn thực buồn rầu, số lần Âm Tuyết ở đỉnh Tư Khuê Phong xuất hiện trong tiểu thuyết cũng không nhiều, nhưng cảm giác tồn tại kỳ mãnh liệt. Nữ chính đã từng vấp ngã ở chỗ này, nam chính đối với nơi này kính nhi viễn chi, đám vai ác đã từng lẻn vào nơi này muốn tìm kiếm cơ mật về Tư Hằng, nhưng bọn hắn đều có hậu quả rất thê thảm, ở chỗ này bị ảo giác vây khốn, sau khi tu vi tổn hao liền chật vật đào tẩu......
Một mảnh trắng xoá này nhìn như thuần khiết không tì vết, trên thực tế là khu vực công kích địch ta chẳng thể phân biệt.
Tư Hằng thấy nàng do dự không đi, liền an ủi nàng: "Âm Tuyết sẽ nhìn trộm bí mật cùng chấp niệm của người tiến vào, cũng đem nó hóa thành ảo cảnh, nhìn như hung hiểm vô cùng, nhưng thục chất chúng nó chỉ là vật chết, chỉ cần con không muốn tin tưởng thì chúng nó muốn làm gì con cũng được."
Tuy rằng hắn nói như vậy nhưng Phong Tư Lạc vẫn rất thấp thỏm, thứ mà ngay cả nam nữ chính đều dám trêu chọc thì một cái pháo hôi như nàng nào dám coi thường.
Bất quá bởi vì lo lắng nguy cơ mà dừng lại không bước tiếp thì đó cũng không phải tính cách của nàng, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-phao-hoi-ta-cung-su-ton-nam-chu-o-ben-nhau/874079/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.